Anh ta vào nhà họ Ngô từ lúc tám tuổi, được ông cụ dạy dỗ nhiều năm như vậy, anh ta đã nhìn thấy đủ dáng vẻ của ông cụ, nghiêm túc, tức giận, đau lòng, hiền từ, hận rèr sắt không thành thép, thế nhưng chỉ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của ông cụ.
Giống như hoàn toàn thất vọng, nản lòng thoái chí với anh ta.
Anh ta sợ hãi, vội vàng đuổi theo sau ông cụ, ánh mắt khóa chặt ông cụ, giọng nói còn hơi run rấy: “Ông nội, cháu… cháu sai rồi, cháu không nên không nghe lời khuyên can của ông, sau này cháu không bao giờ tái phạm nữa, nhất định sẽ ngoan ngoãi Còn chưa nói xong, ông cụ Ngô bất chợt dừng bước, đôi mắt vẩn đục mang theo vẻ nghiêm túc nhìn anh ta: “Ngô Thành Nam, cháu đã trưởng thành rồi, lúc trước đã nói muốn tự mình làm chủ cuộc sống của mình, không thích ông già này nhúng tay vào.
Cháu đã yêu cầu như thế, đương nhiên ông sẽ làm như cháu mong muốn”
Khóe miệng ông hạ xuống, lưng cũng còng hơn rất nhiều, ông cụ nghiêm nghị cao ngạo, nhanh nhẹn trước kia dường như đã biến mất, thoạt nhìn già nua hơn rất nhiều, ông đã thực sự là một cụ già tuổi xế chiều rồi.
“Ông không muốn ép cháu phải trốn khỏi nhà họ Ngô giống như bố cháu.
Ông đã già rồi, mất đi một đứa con trai, không muốn mất thêm một đứa cháu nữa”
Ông nói xong thì quay đầu, chống gậy, chậm rãi rời khỏi phòng khách.
Chân Ngô Thành Nam như bị đóng đỉnh tại chỗ, ngơ ngác nhìn ông cụ, nỗi hoảng hốt trong lòng càng cuộn trào thêm.
Ông cụ định không quan tâm đến anh ta nữa?
Trước đây ông cụ quản thúc anh ta, ra đủ loại quy định cho anh ta, bắt anh ta không được làm cái này, không được làm cái kia.
Lúc đó trong lòng anh ta thường oán trách và tức giận.
Thế nhưng bây giờ ông cụ hoàn toàn mặc kệ anh ta, để anh ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng mà trong lòng anh ta không hề vui vẻ chút nào, chỉ có hoang mang vô tận.
Anh ta có chấp niệm với tài sản của nhà họ Ngô, không thể nào từ bỏ tất cả tài sản, từ bỏ tất cả địa vị danh lợi để rời khỏi như cậu cả nhà họ Ngô, ông cụ hoàn toàn không cần lo anh ta sẽ rời khỏi nhà họ Ngô.
Ngô Thành Nam siết chặt nắm tay, khóe mắt ửng đỏ.
Anh ta vẫn muốn được ông cụ Ngô quản lý, cho dù bị chửi, bị giáo huấn cũng đều được, anh ta không muốn ông cụ không thèm nhìn mình như vừa nãy.
“Mình phải nghĩ cách, nhất định có thể nghĩ ra cách..” Sắc mặt Ngô Thành Nam hoảng loạn, tự lẩm bẩm.
Anh ta phải nghĩ ra cách để ông cụ nguôi giận, để ông ấy tha thứ cho mình.
Ông cụ Ngô giống như một ngọn núi lớn trong lòng Ngô Thành Nam, có ông trấn giữ, cho dù anh ta làm càn như thế nào đi chăng nữa, cũng đều không cần lo lắng.
Thế nhưng nếu như không có ngọn núi lớn đó, dù Ngô Thành Nam có thể tự do làm chuyện mình muốn làm thì trong lòng đều phải lo trước tính sau.
Thư ký của ông cụ Ngô xách đồ chuẩn bị đuổi theo ông cụ, kết quả vô tình nhìn thấy bộ dạng Ngô Thành Nam như con ruồi không đầu, thở dài một cái.
Dáng vẻ Ngô Thành Nam như vậy, thoạt nhìn có vẻ thảm hại không nói nên lời.
Đích đến lần này ông cụ Ngô ra ngoài là nhà họ Hoắc.
Ông cụ Hoắc thấy ông đến thì vô cùng kinh ngạc, nhìn nụ cười cứng ngắc trên mặt ông, còn cả thư ký đăng sau ông trong tay xách theo bao lớn bao nhỏ gì đó, ông cụ nhíu mày: “Ông Ngô, sao hôm nay ông lại rảnh rỗi đến tìm tôi vậy, có phải là có chuyện gì muốn nhờ tôi không, còn khách sáo vậy nữ: Nụ cười của ông cụ Ngô càng cứng thêm, cuối cùng không giữ được nữa mà tắt hẳn.
Ông cụ Hoắc thấy tâm trạng ông ấy có gì không đúng, quan sát ông ấy từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên tóc ông: “Ông Ngô, xem ra gần đây ông có không ít chuyện phiền lòng nhỉ”
Ông cụ Ngô là người vô cùng để tâm tới nhan sắc của mình, sau khi về già, mỗi lần có tóc bạc là ông cụ phải nhuộm đen lại ngay, để bản thân trông có sức sống hơn.
Nhất là mỗi lần đi gặp ông nội Hoắc, ông cụ lại càng trau chuốt tỉ mỉ hơn, giống như là để ganh đua so sánh vậy.
Thế nhưng hôm nay, ông nội Hoắc phát hiện trên đỉnh đầu ông cụ xen lẫn không ít tóc bạc, tuy là đã được chải gọn gàng, thế nhưng so với dáng vẻ trước kia thì khác một trời một vực.
Nhất định là ông cụ Ngô đã gặp chuyện gì rồi.