Lâm Bách Châu sửng sốt một chút, thu hồi nụ cười gật đầu: “Anh nhớ kỹ lời anh nói ngày hôm nay, nếu anh làm cho cô ấy đau lòng khổ sở, bất luận ở nơi nào tôi cũng sẽ liều lĩnh đưa cô ấy đi.
Sau đó thì anh sẽ vĩnh viễn không tìm thấy cô ấy”
Thân thể Hoắc Tùng Quân đột nhiên cứng nhắc, ánh mắt gắt gao dán về phía anh ta: “Tôi sẽ không cho anh cơ hội này”
Lâm Bách Châu nhún vai, liếc nhìn Bạch Hoài An thật sâu sau đó.
mới đi theo bố mẹ rời khỏi nơi này.
Ba người bọn họ đi rồi, nhưng Lâm Bách Vĩ còn ở lại nhà họ Hoắc.
Mặc dù Lâm Bách Châu làm ra việc kia, nhưng người nhà họ Hoắc cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên người Lâm Bách Vĩ, anh ta và Hoắc Tùng Quân mặc quần yếm cùng nhau lớn lên, bố Hoắc và mẹ Hoắc đã sớm coi anh ta như con đẻ.
Chờ khi Lâm Bách Châu vừa đi, anh ta liền vội vàng túm Hoắc Tùng Quân, trên mặt toàn bộ đều là kinh ngạc: “Cậu, cậu đã lấy được giấy chứng nhận rồi sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tùng Quân đang căng thẳng, nghe được lời này của anh ta, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn, lộ ra nụ cười tươi rói, như núi băng tan rã, trăm hoa đua nở.
Trong mắt Lâm Bách Vĩ cực kỳ tức giận.
Lâm Bách Vĩ thở hổn hển một hơi, coi như không biết anh, thủ đoạn ngả về phía sau, nhướng mày đánh giá anh.
Với cái nhìn này, ánh mắt liền trở nên phức tạp và đầy ẩn ý.
Vừa rồi tất cả mọi sự chú ý của anh ta đều dồn vào trên người em trai, hiện tại mới chú ý tới cách ăn mặc rất chỉnh tề này của Hoắc Tùng Quân.
Mặc dù trước đây cậu ấy còn nhỏ, khi đi học cũng không mặc qua loại quần áo chỉnh tề như vậy, nhưng hôm nay cậu ấy lại ăn mặc rất chỉnh tề để lấy chứng chỉ.
“Dưa chuột già sơn xanh…* *Lời nói và việc làm của ai đó vượt quá tiêu chuẩn của lứa tuổi đó, nghĩa là giả vờ mềm mỏng.
Còn chưa nói xong thì Hoắc Tùng Quân đã phóng một ánh mắt lãnh đạm qua, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.
Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện trên mặt anh có một chút vệt đỏ mỏng.
Lâm Bách Vĩ trong lòng cười trộm không thôi, hóa ra Hoắc Tùng Quân cũng biết thế nào là thẹn thùng, còn tưởng rằng trong lòng cậu ta rất mạnh mẽ, không muốn đánh nhau vẫn luôn mạnh mẽ chống lại.
Bên kia bố Hoắc mẹ Hoắc còn có ông cụ Hoắc đã vây Bạch Hoài An ở giữa, cầm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn của hai người bọn họ lật qua lật lại mà xem.
Nhất là ông cụ, cười đến nỗi hàm răng đều lộ ra ngoài, cô cùng không rụt rè.
“Ông còn nghĩ đợi đến khi ông chết rồi thì cũng không được nhìn Tùng Quân kết hôn, trước kia tính tình của nó vừa xấu xa lại vừa cứng nhắc, ông còn nghĩ có khi nào nó sẽ sống cô độc đến hết quãng đời còn lại đấy”
Bạch Hoài An nghe vậy, che miệng cười trộm.
Hoäc Tùng Quân vừa thẹn vừa giận, nào có ông nội nào lại nói cháu đích tôn của mình như vậy đâu cơ chứ.
Lâm Bách Vĩ ở bên cạnh xem náo nhiệt, gật đầu phụ họa với ông cụ: “Đúng, ông nội Hoắc nói đúng, cháu cũng cảm thấy như vậy, cháu vốn dĩ vẫn luôn nghĩ rằng Hoắc Tùng Quân chính là người kết hôn muộn nhất trong số ba anh em chúng cháu, không nghĩ tới còn sớm hơn so với chúng cháu nữa.
”
Ông cụ Hoắc liếc nhìn anh ta một cái, đột nhiên ung dung nhàn nhã nói: “Không chỉ có kết hôn sớm hơn so với các cậu mà Tùng Quân nhà chúng ta có cả con cái rồi, đối tượng của các cậu còn chưa thấy có tin tức gì thì làm sao mà so sánh được.
”
Trong lòng Lâm Bách Ví nghẹn một ngụm máu, chớp mắt thật không biết nói cái gì cho phải.
Hoắc Tùng Quân cong môi cười, kéo áo sơ mi trên người: “Thời tiết bên ngoài quá nóng, cháu lên lầu tắm rửa thay bộ quần áo khá Nói xong vẫy tay với Bạch Hoài An: “Hoài An, lại đây đi với anh”
Bạch Hoài An cong mắt cười với anh, xoạch xoạch chạy tới, nắm lấy cánh tay anh, rồi cả hai tình cảm đi lên lầu.