Bạch Hoài An không biết mình chỉ tiện tay an ủi một người, người ta lại mong chờ lần gặp mặt tiếp theo với cô.
Cô được lái xe đỡ ngồi vào trong xe, trên xe mở điều hòa, lúc này cảm giác oi bức quanh quẩn trong lòng mới xua tan bớt.
Đừng nhìn biểu hiện lúc nấy của cô bình tĩnh như vậy, thật ra vào lúc ban đầu thang máy xảy ra chuyện, cô cũng rất sợ hãi.
Nhưng lúc đó không có người nào có thể cứu được cô, cô chỉ có thể tự cứu mình.
May mắn là không phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, mặc dù bị dọa sợ, nhưng không bị thương gì là đã may mắn lắm rồi.
Cô cúi đầu, sờ lên phần bụng dưới bằng phẳng của mình, ánh mắt đầy dịu dàng.
Gặp được chuyện lớn như vậy, lúc vừa bò ra bụng cô có chút không thoải mái, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều, không có chuyện gì nữa rồi.
“Cục cưng thật là ngoan, còn biết đau lòng thay mẹ.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, lộ ra dịu dàng.
Dù cô biết bây giờ đứa nhỏ chỉ mới là cái phôi thai nhưng cô vẫn nói chuyện với bụng của mình không biết mệt.
Sau khi lái xe sắp xếp xong lên xe nghe được động tĩnh, khóe miệng cũng vui vẻ nở nụ cười ha ha.
Mợ chủ nhà bọn họ thật sự tính cách rất tốt.
Trước đó vào lúc xảy ra chuyện trong thang máy, tài rối, gọi điện thoại cho nhà họ Hoắc, thông báo cho họ biết Cho nên hai người về tới cửa, đã nhìn thấy mẹ Hoắc đứng ở tại cửa ra vào nhìn quanh.
Vừa nhìn thấy xe, mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Chờ Bạch Hoài An vừa xuống xe, bà ấy lập tức lôi kéo tay của cô xem xét cả người.
“Hoài An, con có bị thương hay không? Bụng có bị đau hay không, con có bị chóng mặt hay không?”
Nhiều câu hỏi liên tiếp nhau.
Bạch Hoài An lắc đầu: “Con không sao”
Làm sao có thể không có việc gì chứ” Mẹ Hoắc nhìn tro bụi trên quần áo của cô, chỗ đầu gối còn bị trây da, ánh mắt đau lòng: “Ngày nắng nóng còn bị ngột ngạt trong thang máy hơn nửa giờ, không khí lại không lưu thông, giống y như cái lồng hấp, nhất định là vô cùng khó chịu” này.
Nói xong bà ấy liền lôi kéo Bạch Hoài An đi vào trong nhà.
Vừa vào cửa, Bạch Hoài An liền bị tư thế kia hù dọa, trong phòng khách mấy người bác sĩ khoát áo trắng đang đứng đây, còn có mấy người y tá.
Ông cụ ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm túc, vừa nhìn thấy Bạch Hoài An, ông ấy lập tức nói với bác sĩ: “Người đến đây, mau kiểm tra cho cháu dâu của tôi một chút”
Bạch Hoài An bị dáng vẻ khẩn trương của bọn họ làm cho có chút dỡ khóc dở cười: “Ông nội à, không cần khoa trương như vậy đâu”
Mẹ Hoắc lôi kép tay của cô, nói: “Không sao cả, để bác sĩ kiểm tra một chút.
Ông nội vốn đã thích con, nay trong bụng con còn có chất trai chắt gái của ông ấy, ông ấy lo lắng cũng là bình thường.
Mau kiểm tra một chút, ông cụ mới yên tâm”
Bạch Hoài An ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha, để cho bác sĩ kiểm tra đơn giản cho mình.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với ông cụ: “Đứa nhỏ rất khỏe mạnh.
Chỉ là vừa rồi bị dọa sợ một chút, nghỉ ngơi thật tốt là không sao nữa rồi”
Ông cụ gật gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bác sĩ: “Còn cháu dâu tôi thì thế nào, quan trọng nhất chính là tình huống thân thể của cháu dâu tôi, anh còn chưa có nói?”
Bác sĩ nghe vậy hơi sửng sốt.
Lúc trước anh ta nghe qua tình huống nhà họ Hoắc, biết bây giờ mợ chủ nhà họ Hoắc là nhà thiết kế nổi tiếng, trừ việc đó ra cô không có bối cảnh gia đình gì cả, vừa mới đính hôn không lâu.
Tin tức cô và Hoắc Tùng Quân đi đăng ký kết hôn cũng không có bao nhiêu người biết, bác sĩ kiểm tra biết cô mang thai đã gần ba tháng, cứ cho là cô mẹ quý nhờ con, mới leo lên được nhà họ Hoäc.
Nhưng nhìn đến tình huống của ông cụ, trong lúc nhất thời có chút mơ màng.
Xem ra không thể tin vào truyền thông à, rõ ràng người nhà họ.
Hoắc rất xem trọng cô gái này, căn bản không phải vì đứa nhỏ ở trong bụng mới xem trọng cô.
Anh ta vội vàng nói: “Thân thể của mợ chủ rất tốt, thật ra bên trong có chút suy yếu, hẳn là trước đó có rớt xuống nước, bị tổn thương thân thể, sau này chú ý nghỉ dưỡng cho tốt”
Ánh mắt Bạch Hoài An đầy kinh ngạc nhìn về vị bác sĩ này.
Không hổ là người được nhà Hoắc mời về, y thuật không tệ, vậy mà anh ta lại biết cô từng rơi xuống nước.
Đoạn thời gian kia vừa mới ly hôn Hoắc Tùng Quân, vào lúc trời đông giá rét, cô quỳ thật lâu ở trước phần mộ của mẹ, khí hàn tiến vào thân thể.
Về sau bị Lâm Kỳ đuổi theo, bất đắc dĩ cô phải nhảy xuống sông.
Trời lúc đó rất lạnh, nước sông lạnh buốt thấu xương.
Cũng từ ngày đó, thân thể cô trở nên có chút yếu ớt.
Về sau lại bận rộn công việc, vội vàng báo thù, nên không chăm sóc cơ thể cho tốt.
Ông cụ Hoắc và mẹ Hoắc đều bị bác sĩ làm cho tâm cũng nhấc lên: “Thân thể Hoài An nhà chúng ta có nghiêm trọng không, bao lâu thì mới có thể nuôi dưỡng tốt như ban đầu.
Sau này thai lớn, có phải sẽ rất vất vả không, chúng ta cần chuẩn bị những gì không?”
Mẹ Hoắc liên tiếp đem những câu hỏi mà ông cụ cũng muốn hỏi hỏi ra một lượt.