Lâm Anh Dũng nhìn Hoắc Tùng Quân đặt tấm hình kia làm hình nền, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Hoắc Tùng Quân, tại sao cậu lại thích Bạch Hoài An, không lẽ là vì vẻ ngoài cô ấy xinh đẹp sao? Lúc đầu cậu cưới cô ấy không phải vì lợi dụng cô ấy sao?”.
Đây cũng là điều Châu Hữu Thiên muốn hỏi.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Bạch Hoài An đã bị hút hồn bởi gương mặt xinh đẹp của cô, quả thật rất xinh đẹp, nhưng phụ nữ xinh đẹp hơn nữa cũng không phải bọn họ chưa nhìn thấy.
Cũng không nhìn thấy bộ dạng đời sống đời chết của Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân vừa thưởng thức hình nền mới của mình vừa nói: “Tôi cũng không ngờ dần dần mình cũng đã không thể buông bỏ được”
Vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn bộ dạng ngây ngốc của hai người, cười đến cực kì thiểu đòn: “Mấy đứa cô đơn như các cậu, không hiểu cũng là chuyện bình thường.”
- Mỗi khi đi làm về có người đợi mình, trong nhà vĩnh viễn đều giữ lại.
cho mình một ngọn đèn, để lại đồ ăn nóng hổi.
Buổi tối đi ngủ sẽ có người vô thức chui vào trong ngực mình, ôm mình lầm bầm nũng nịu.
Biết anh mất ngủ, cô đặc biệt học cách massage, giúp anh thư giãn, để anh có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mỗi ngày cô sẽ nhắc nhở anh ăn cơm đúng giờ, đừng để mình quá mệt mỏi.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài ông nội và hai người bạn nối khố ra, cho dù là bố mẹ đều có mưu đồ với anh.
Những người phụ nữ xuất hiện trong cuộc đời anh dường như đều đúc ra từ một khuôn, chỉ có Hoài An là không giống.
Cô không yêu cầu gì cả.
Bởi vì anh đã ra tay giúp cô một lần, cô liền cố gắng hết sức chăm sóc anh, toàn tâm toàn ý yêu anh.
Châu Hữu Thiên và Lâm Anh Dũng nhìn anh rơi vào trầm tư, khóe miệng mang theo ý cười, chua đến đau răng.
Cái vị chua lè của tình yêu này tràn ngập toàn bộ ghế lô, cơ hồ muốn tràn cả ra ngoài.
Hoắc Tùng Quân xem thời gian, hàng lông mày anh tuấn nhíu lại: “Sao cô ấy vẫn chưa gửi tin nhắn cho tôi, có phải quên rồi không?”
“Cái gì?” Châu Hữu Thiên quay đầu qua hỏi.
Hoắc Tùng Quân nói: “Tôi bảo cô ấy về đến nhà thì nhắn tin cho tôi, nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì”.
“Vậy cậu gửi tin nhắn cho cô ấy, núi không đến tìm tôi thì tôi đi tìm núi” Lâm Anh Dũng đưa ra chủ ý.
Hoắc Tùng Quân về mặt thờ ơ: " quên hỏi số điện thoại của cô ấy rồi”
Hai người Lâm Anh Dũng vô đạo đức mà cười lên.
Cười xong, vẻ mặt Châu Hữu Thiên nghiêm túc, nói: “Hoắc Tùng Quân, cậu và Bạch Hoài An nếu muốn quay lại với nhau, thì vẫn có một trở ngại rất lớn, là An Bích Hà”.
“Bây giờ cô ta đang mang cái danh vợ chưa cưới của cậu, được mẹ cậu rất yêu thích.
Hai người họ nếu liên hợp lại, nếu cậu không xử lí cho tốt thì e rằng sẽ lại dẫm vào vết xe đổ trước kia”.
Góc nghiêng Hoắc Tùng Quân tuấn lãng, cặp mắt phảng phất như một hồ nước sâu không thấy đáy: “Yên tâm, lần này tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, tôi sẽ nhanh chóng hủy bỏ hôn ước, lấy một thân trong sạch mà thích Hoài An, theo đuổi cô ấy lần nữa”
An Bích Hà sau khi rời khỏi bữa tiệc, tâm trạng vẫn luôn rơi vào trong cáu kỉnh cực độ.
Ở bữa tiệc, Bạch Hoài An đã làm cô mất hết mặt mũi, nhưng đây không phải việc làm cô ta khủng hoảng nhất.
Khủng hoảng nhất là Hoắc Tùng Quân đã chính miệng nói, muốn hủy bỏ hôn ước với cô ta.
Anh có thể chính miệng nói ra với cô ta, chứng tỏ anh đã hạ quyết tâm.
Trong lòng An Bích Hà cực kì hận, Bạch Hoài An tại sao vẫn sống sờ sờ ra đó, nếu như cô chết rồi thì sẽ không phiền phức như thế, Hoắc Tùng Quân cũng sẽ không hủy bỏ hôn ước với cô ta.
Đang suy nghĩ, đột nhiên tài xế dẫm mạnh phanh xe.
An Bích Hà đập đầu vào ghế tựa, cái trán phát đau, vẻ mặt cô ta vặn vẹo, hét lên với tài xế: “Đáng chết, ai cho anh dừng xe vậy, đến cả anh cũng ức hiếp tôi!”.
Tài xế vội vã quay đầu, nói với cô ta: “Cô chủ, có người lái xe chặn trước xe chúng ta, nếu tôi không dừng xe thì sẽ đâm thẳng vào mất”.
Sắc mặt An Bích Hà đình trệ, nỗi sợ hãi lại hiện lên trong mắt.
Tai nạn xe ba năm trước biến cô ta thành người thực vật, đã để lại bóng ma quá lớn cho cô ta.
“Xuống xe, cùng tôi đi xem thử rốt cuộc là người nào!” Cô ta nghiến răng, mang theo tài xế xuống xe.
Người trong chiếc xe trước mặt cũng đã đến.
Người kia rất quen thuộc, không ai khác chính là Ngô Thành Nam.
Trước đây bởi vì Ngô Thành Nam vẫn luôn đối đầu với Hoắc Tùng Quân, An Bích Hà rất không ưa anh ta, nhưng hôm nay tại bữa tiệc Ngô Thành Nam đã nói giúp cô ta, để lại cho cô ta một ấn tượng rất tốt.
Cơn giận của cô ta vơi đi một ít, nhưng biểu cảm vẫn không vui: “Ngô Thành Nam, anh lái xe kiểu gì thế, có biết như vậy rất nguy hiểm không hả!"
Ngô Thành Nam cười cười, dung mạo nho nhã nhưng trong mắt lại tràn đầy che giấu: “An Bích Hà, thứ lỗi, tôi cũng có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, nên chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này”
An Bích Hà nhíu mày, bây giờ cô ta cực kì không thoải mái, cho dù ẩn.
tượng với anh ta cũng tốt hơn chút, nhưng cũng không có ý muốn nói chuyện với anh ta.
Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng về nhà, nói cho ba mẹ dự định của Hoắc Tùng Quân, khẩn trương đưa ra cách giải quyết.
“Sau này có cơ hội rồi hẵng nói, bây giờ tôi đang vội” Tùy ý bỏ lại một câu, An Bích Hà đang chuẩn bị rời đi.
Ngô Thành Nam đột nhiên chắn trước mặt cô ta, khóe miệng cậu lên một nụ cười, nhỏ giọng nói bên tai cô ta: “Là chuyện khách sạn bốc cháy vào mười năm trước...!Chẳng lẽ cô An cũng không có hứng thú sao?”
Trong mắt An Bích Hà dâng lên một tia hoảng loạn, vội vàng nhìn thoáng qua tài xế, thấy vẻ mặt nghi hoặc của anh ta liền nói: “Tôi và cậu Ngô có chút chuyện cần bàn, anh vào xe trước đi”.
Sau khi tài xế rời đi, cô ta mới nhìn Ngô Thành Nam, trong mắt toàn là âm hiểm và lạnh lẽo: “Rốt cuộc anh đã biết chuyện gì?”
Ngô Thành Nam mở tay, biểu cảm lười nhác: “Cô An, năm đó Ngô Thành Nam mười sáu tuổi, chiều cao đã là một mét tám.
Các người lúc đó đều hít phải khói, thần trí đã không rõ ràng, chỉ dựa vào sức lực của cô mà mang anh ta ra từ đám cháy, chắc cũng không dễ dàng nhỉ”.
“Chính tôi đã đem anh ấy ra từ đám cháy, sau khi chúng tôi được cứu, bố mẹ của Hoắc Tùng Quân đã nhanh chóng đến đó, bọn họ có thể làm.
chứng”
An Bích Hà ra sức nhấn mạnh, tuy nhiên ánh mắt lại có chút chột dạ.
Ngô Thành Nam nhìn thấy rõ ràng, cười nhạo một tiếng: “Cô An có một chuyện chưa hiểu rõ.
Năm đó tôi cũng có mặt, nhưng tôi đã chính mắt nhìn thấy có một người đàn ông mang cô và cậu Hoắc từ đám cháy ra ngoài.
Sau đó người đàn ông nghe một cuộc điện thoại xong liền rời đi.”
“E là anh ta cũng không ngờ tới, cô An đã mạo nhận ơn cứu mạng của mình, nhận được nhiều lợi ích như thế từ nhà họ Hoắc trong bao nhiêu năm qua, còn nhờ vào uy hiếp này mà trở thành vợ chưa cưới của Hoắc Tùng Quân”.
Lời này vừa nói ra, An Bích Hà cảm thấy một trận lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, ngón tay cũng run rẩy không ngừng.
Vậy mà bị phát hiện rồi, cô ta vẫn tưởng rằng chuyện năm đó ngoại trừ mình và người đàn ông cứu mạng kia ra, không có ai sẽ biết được.
Không ngờ toàn bộ những việc này đều đã bị Ngô Thành Nam nhìn thấy hết.
“Tôi không biết anh đang nói gì nữa!” Sắc mặt An Bích Hà tái nhợt, cực lực phủ nhận.
Ngô Thành Nam cười cười, nói: “Cô có thể không thừa nhận, tôi cũng có thể đem tin tức này tiết lộ ra bên ngoài.
Không biết đến lúc đó nhà họ Hoắc biết được sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Với tính cách của Hoắc Tùng.
Quân, nếu biết cô lừa gạt anh ta mười năm nay, e là..”
“Anh im ngay!” An Bích Hà quát khẽ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta giống như một con rắn độc: “Anh muốn cái gì?”
“Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái” Ngô Thành Nam làm như không nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của cô ta, cười đến ôn.
hòa lạ thường, anh ta nói: “Nghe nói cô An gần đây chuẩn bị bước vào An Thị, trong tay có không ít dự án chuẩn bị hợp tác với Hoắc Tùng Quân.
Tôi hi vọng cô An có thể ưu tiên cân nhắc đến tôi”
An Bích Hà nhíu chặt mày, xác thực là có chuyện này, cô ta muốn lấy lòng Hoắc Tùng Quân nên đặc biệt chuẩn bị dự án.
“Chuyện này e là không tiện lắm” An Bích Hà từ chối: “Anh và Hoắc Tùng Quân vẫn không quá hòa thuận, nếu như anh ấy biết tôi và anh hợp tác, nhất định sẽ giận tôi”.
Ngô Thành Nam nhếch khóe miệng, nói: “Tôi thấy chưa hẳn là vậy, bây giờ ánh mắt của Hoắc Tùng Quân đều đặt trên người Bạch Hoài An, đừng nói là mấy cái dự án, dù cho tôi và cô có yêu nhau, anh ta cũng sẽ không để tâm”
Câu nói này đụng trúng điểm chết người của An Bích Hà, ánh mắt cô ta đỏ bừng ghim chặt lấy Ngô Thành Nam: “Mồm miệng của anh sạch sẽ chút đi”
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?” Ngô Thành Nam làm ra vẻ vô tội, nói: “Hoắc Tùng Quân vốn dĩ không thích cô, trước đây bằng lòng phối hợp với cô, giúp đỡ cô cũng là vì cô đã cứu mạng anh ta.
Bây giờ người mà người ta thích đã trở về, thân phận vợ chưa cưới này của cô sợ là cũng không duy trì được bao lâu nữa đâu”.
An Bích Hà nghiên chặt khớp hàm, trong lòng cực kì phẫn nộ, lại không thể không thừa nhận anh ta nói rất đúng.
Hoắc Tùng Quân đã định hủy hôn với cô.
Ngô Thành Nam lại dẫn dụ thêm một bước: “Chỉ cần cô An bằng lòng hợp tác với tôi, tôi sẽ giúp cô đối phó Bạch Hoài An”
Nói đoạn, anh ta kề sát bên tại An Bích Hà nói vài câu.
Ánh mắt cô ta phút chốc sáng rực lên, ngón tay cũng cuộn lại, đã hạ quyết tâm: “Được, tôi đồng ý với anh, chỉ cần có thể khiến cho Hoắc Tùng Quân ghét bỏ Bạch Hoài An, anh muốn tôi làm gì cũng được!”
Ngô Thành Nam rất hài lòng với câu trả lời của cô ta, anh ta nói: “Cô An cũng yên tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ chôn ở trong lòng.
Đã qua mười năm mà người đàn ông kia cũng không xuất hiện, sau này nhất định cũng sẽ không.
Hoắc Tùng Quân vĩnh viễn sẽ không biết được chuyện này”
An Bích Hà nghe xong, nhìn chằm chằm anh ta một lúc rồi nói: “Hi vọng anh nhớ kĩ lời mình nói, nếu như Hoắc Tùng Quân biết được, tôi sẽ không bỏ qua cho anh”
- -------------------.