Ngô Thành Nam lo lắng nhảy dựng lên, vội vàng gọi cho Trần Bách Nhã nhưng không gọi được, anh ta lại nhanh chóng chạy đến quầy lễ tân hỏi hướng đi của Trân Bách Nhã.
Lễ tân bị bộ dạng dữ tợn của anh ta dọa sợ, trong giọng nói còn có cả tiếng khóc, cô trả lời: “Tôi chỉ thấy giám đốc Trần và các đồng nghiệp cùng nhau ra ngoài, chắc là đi đến căng tin nhân viên”
Ánh mắt Ngô Thành Nam liền tối sầm lại.
Trần Bách Nhã vẫn dùng chiêu thân cận với mọi người như vậy, nhưng không thể không nói, thủ đoạn này quả thực có tác dụng, anh ta quả không hổ là kẻ đã được ông cụ dạy dỗ qua.
Ngô Thành Nam không nói một lời nào, lao thẳng đến căng tin nhân viên.
Căng tin nhân viên của nhà họ Ngô rất tốt, phần lớn nhân viên đều sẽ lựa chọn đến đây ăn.
Từ rất xa anh ta đã nhìn thấy Trần Bách Nhã đang ngồi giữa một đám người, vừa ăn vừa nói cười.
Những người bên cạnh đều đang tâng bốc anh ta, không biết là nói gì, người bên cạnh anh ta đều lộ ra nụ cười vừa khinh bỉ vừa kỳ quái.
Không biết có phải Ngô Thành Nam nhạy cảm hay không mà anh ta luôn cảm thấy chuyện Trần Bách Nhã đang nói có liên quan đến mình, càng nhìn dáng vẻ tươi cười của họ anh ta lại càng chướng mắt.
Trước đây anh ta rất ít khi đến căng tin nhân viên, cũng khinh thường việc ngồi ăn cùng những nhân viên này.
Trong mắt anh ta, làm lãnh đạo thì phải ở tư thế nhìn từ trên cao xuống, đẳng cấp phải phân chia rõ rệt, tránh cho một số người được đà lấn tới, không biết bản thân mình đang ở đâu.
Vì vậy lần này anh ta tới đây đã thu hút sự chú ý của một bộ phận không nhỏ nhân viên trong nhà ăn.
Ngô Thành Nam cảm giác được ánh mắt của những nhân viên kia nhưng bắt buộc mình phải lờ đi không để trong lòng, anh ta bước thẳng tới bàn của Trần Bách Nhã.
Những người bên cạnh nhận thấy sự xuất hiện của Ngô Thành Nam liền kéo quần áo Trần Bách Nhã, ra hiệu cho anh ta.
Lúc này Trần Bách Nhã mới ngừng cười đùa, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt u ám của Ngô Thành Nam.
Anh ta biết rõ Ngô Thành Nam tới vì điều gì, nhưng không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn cười nói I Anh họ, không ngờ cũng có ngày anh đến nhà ăn nhân viên của chúng ta nha, đúng là hiếm lạ đấy.
Anh muốn ăn cái gì? Món sườn nướng hôm nay không tệ đâu, anh nếm thử xem…”
“Trần Bách Nhã, đừng nói nhảm nữa!” Ngô Thành Nam không kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Đừng có mà dông dài với tôi.
Anh biết tôi đến tìm anh vì việc gì đúng không.
Cái thùng đồ kia là anh mua, rồi cố ý để người ta dán tên của tôi lên trên đưa tới công ty phải không.
Còn nữa, anh còn phát đồ ra cho nhân viên, bảo là quà tặng, gọi phóng viên đến cố ý để họ chụp hình.
Thủ đoạn của anh cũng nhiều đấy”
Trần Bách Nhã hơi ngừng lại, sau đó cười mà như không cười nhìn anh ta nói: “Anh nói như vậy là tôi không vui rồi.
Hai chuyện sau đúng là do tôi làm, nhưng còn chuyện mua đồ thì không phải.
Không có việc gì tự dưng tôi mua mấy thứ đó làm gì.
Hơn nữa hai chuyện sau đó tôi làm cũng là có ý tốt mà”
“Tôi nói anh tặng quà cho nhân viên vì muốn họ cảm kích anh, tạo ưu thế cho anh.
Về phần phóng viên thì tôi cũng đang giúp anh đánh bóng danh tiếng đó thôi, cho anh được tiếng tốt là quan tâm nhân viên, sao anh còn tức giận chứ? Đúng là không nhìn thấy lòng tốt của người †a mà”
“Người tốt, anh mà cũng xứng nói câu đó à?” Ngô Thành Nam cười lạnh ra tiếng: “Đừng tưởng tôi không biết anh có ý đồ gì.
Tôi lặp lại một lần nữa, thứ đồ kia không phải là tôi mua”
“Không phải anh mua thì ai mua?” Trần Bách Nhã khó hiểu, sau đó lại hả hê nhìn Ngô Thành Nam: “Ngô Thành Nam, kẻ thù của anh không ít nhỉ”
Ngô Thành Nam không hề bỏ qua một chút biểu cảm nào của Trần Bách Nhã, trong lòng cũng bắt đầu sinh nghị, lẽ nào thứ đồ đó thật sự không phải do Trần Bách Nhã mua?
Nếu không phải là anh ta thì sẽ là ai?
Anh ta lập tức nghĩ tới đám người Hoắc Tùng Quân, nhưng ngay sau đó suy nghĩ này liền bị bác bỏ.
Hoắc Tùng Quân cũng sẽ không dùng thủ đoạn dễ hiểu như vậy.
Chiều hôm qua…
Anh ta nhướng mày, chỉ có một người thôi.
Trương Kim Liên!