Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


Chuyện bà tám của đám nhà giàu có tốc độ lan truyền rất nhanh.

Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Hoắc đã biết được chuyện Bạch Hoài An đi đến bữa tiệc của nhà họ Lâm, cũng biết ở bữa tiệc con trai của mình chủ động thừa nhận quan hệ hôn nhân với Bạch Hoài An.

Bà ấy tức giận đến nỗi không kiềm chế được, cứ thế xông thẳng vào văn phòng của Hoắc Tùng Quân để chất vấn anh.
Triệu Khôi Vĩ có cản cũng không cản nổi, thẳng thừng bị mẹ Hoắc gạt qua bên mà xông vào..

Hoắc Tùng Quân đang xem tài liệu, thấy bà ấy tiến vào, liếc mắt nhìn thấy dáng vẻ tức giận của bà ấy, thì hỏi với vẻ mặt hờ hững: "Mẹ, mới sáng sớm mà, sao lại tức giận ngút trời như vậy?”
"Vì sao tôi phải nổi giận như vậy, chẳng lẽ anh còn không rõ ràng hay sao?" Mẹ Hoắc tức giận đến nỗi sắc mặt xanh đen lại: "Đứa mù kia đã trở về rồi sao? Cô ta vậy mà còn chưa chết à!”
Hoắc Tùng Quân nhíu nhíu mày: "Bây giờ mắt cô ấy đã khỏi rồi, về sau con không muốn nghe thấy hai chữ "đứa mù" này thêm lần nào nữa.”
Mẹ Hoắc thấy anh bảo vệ Bạch Hoài An như vậy, liền hiểu được, chuyện trong bữa tiệc sợ rằng cũng không phải là tin đồn gì.

"Anh thật sự thừa nhận trước mặt mọi người rằng anh đã kết hôn với cô ta sao?" Khuôn mặt mẹ Hoắc đầy vẻ sốt ruột, lúc trước bà ấy đề phòng đến giọt nước cũng không lọt, suốt ba năm trời không hề tiết lộ nửa chữ.

về tin tức của Bạch Hoài An, kết quả chỉ trong một lần bữa tiệc, lại thật sự bị bung bét hết cả.

Hoắc Tùng Quân thản nhiên như không, lật một trang tài liệu ra: "Đúng vậy, không chỉ thừa nhận thôi, mà con còn ôm cô ấy trước mặt mọi người, còn đưa cô ấy về nhà, mọi người trong bữa tiệc đều nhìn thấy.”
Mẹ Hoắc cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, thật lâu sau mới chậm.

chạp phản ứng lại, nói: "Hoắc Tùng Quân, anh điên rồi có phải không, bây giờ anh đã đính hôn với Bích Hà rồi, anh làm như vậy, biết Bích Hà phải nghĩ như thế nào? Con bé phải tự lo liệu như thế nào đây?”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân như đông lạnh lại: "Lúc trước con cũng đã nói, con không thích An Bích Hà, là mẹ vẫn liên tục ép buộc con rất nhiều lần, mẹ nói xem con tự lo thế nào, con là con ruột của mẹ, vì sao mẹ phải ép con cưới một người phụ nữ mà con không yêu”
"Nhưng con bé Bích Hà thông minh xinh đẹp, gia thế lại tốt, tôi làm tất cả những chuyện này đều là.."
"Tất cả đều là vì tốt cho con?" Hoắc Tùng Quân cắt ngang lời nói của bà ấy, lạnh lùng cười một tiếng: "Cô ta có xinh đẹp hơn nữa, thông minh.

hơn nữa, gia thế tốt hơn nữa, con không thích thì có ích gì.

Mẹ luôn miệng nói là vì tốt cho con, thực ra là vì trót yêu chút tiền tài của nhà họ An thôi, nếu An Bích Hà không sinh ra ở nhà họ An, mẹ sẽ để con cưới cô ta sao?”
Vẻ mặt của mẹ Hoắc như đông cứng lại, đương nhiên sẽ không đâu, nếu sau lưng An Bích Hà không có nhà họ An, cho dù cô ta có xinh đẹp như tiên nữ, thông minh tuyệt đỉnh, bà ấy cũng sẽ không để con trai mình cưới cô ta.

"Nhưng mà, Bạch Hoài An kia thì có gì tốt, cô ta không thể cung cấp cho con một chút trợ giúp nào, đã biến mất một năm qua, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện ở trên bữa tiệc, còn dùng trăm phương ngàn kế cố tình tiếp xúc với con, ngay trước mặt nhiều người như vậy, làm lộ ra quan hệ hôn nhân trước kia của hai người, theo như mẹ thấy, chỉ sợ người phụ nữ kia là muốn dựa vào con, cô ta đang thèm muốn tài sản nhà họ Hoắc chúng ta."
Bà ấy nói vẻ rất căm phẫn, Hoắc Tùng Quân lại cúi đầu, cười như nước chảy mây trôi: "Con còn sợ cô ấy không tham lam gì cả, chứng tỏ trên người con đã không còn gì để thu hút cô ấy nữa, nhưng nếu như cô ấy còn tham lam tiền của con, vậy thì con phải quản lý Hoắc Kỳ cho tốt, con phải tiếp tục trong trạng thái có tiền mới được”.

Anh nhìn về phía mẹ Hoắc, với vẻ mặt không chút thay đổi: "Mẹ, mẹ đi đi, đừng làm phiền đến công việc của con, lỡ như mẹ ảnh hưởng đến con, khiển cho con ra quyết định sai lầm gì, công ty phá sản, mẹ có lẽ sẽ không cần con nữa”.

"Anh!" Tay của mẹ Hoắc run run chỉ vào anh: "Tôi thấy anh thật sự bị điên rồi, bị người phụ nữ kia làm cho u mê không biết đường lối gì nữa”
"Triệu Khôi Vĩ, đưa bà Hoắc ra ngoài đi".

Hoắc Tùng Quân thản nhiên ra lệnh một câu, Triệu Khôi Vĩ lập tức từ ngoài cửa tiến vào, chỉ ra hiệu với mẹ Hoắc một cử chỉ có ý "mời".

Mẹ Hoắc tức giận đến mức khuôn mặt nhăn nhó lại: "Hoắc Tùng Quân, tôi là mẹ của anh, anh lại muốn đuổi mẹ mình ra ngoài sao?
"Nếu như mẹ không phải là mẹ con, con sẽ không dùng cách thức ôn hòa như vậy để mời mẹ ra ngoài đầu" Hoắc Tùng Quân ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén, nói: "Con sẽ thẳng thừng gọi bảo vệ ném mẹ ra ngoài”
Mẹ Hoắc nghe xong lời này, nhịp thở cũng muốn ngừng lại, tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng.

"Đồ con bất hiếu, anh là cái đồ bất hiếu, Hoắc Tùng Quân tôi nói cho anh hay, nếu như anh dám tái hôn với Bạch Hoài An, anh có tin tôi sẽ treo cổ ở trước của công ty anh hay không."
Lại là chiêu này, mẹ anh và An Bích Hà rất giống nhau, dù có xoay tới xoay lui cũng chỉ dùng có một chiều như vậy, sinh mạng là của bọn họ, tự bọn họ không biết quý trọng, lại còn đòi người khác phải quý trọng thay cho bọn họ, thật sự là buồn cười!
Hoắc Tùng Quân thẳng thừng kéo ngăn kéo ra, lấy một con dao găm ném lên bàn làm việc, nói: "Dùng cái này đi, cách này có vẻ nhanh hơn đó”
Ánh mắt anh u ám, tràn ngập sự thờ ơ và tàn nhẫn: "Chỉ có điều, mẹ à, nếu như mẹ tự sát rồi, con quay về sẽ tìm cho cha con một người vợ trẻ trung hơn và xinh đẹp hơn, ngồi ở trên vị trí bà Hoắc của mẹ, mặc quần áo cao cấp của mẹ, đeo những đồ trang sức quý giá mà mẹ cất giữ bao lâu nay, lại còn không can thiệp vào đời tư hay chuyện tình cảm của con.

Con có cưới Hoài An, mẹ cũng mắt không thấy tâm không phiền, có phải là lựa chọn tốt nhất cho cả hai bên không”.

"Hoắc Tùng Quân!" Mẹ Hoắc tức giận đến nổi rống lên một tiếng, nhưng từ đáy lòng lại đang âm thầm run rẩy, bà ấy biết, Hoắc Tùng Quân không phải chỉ nói cho vui mà thôi.

Thằng nhóc này sẽ thật sự làm được chuyện như vậy!
"Mẹ, con cho mẹ hai lựa chọn, hoặc là không can thiệp vào chuyện hôn nhân của con, yên yên ổn ổn làm bà Hoắc của mẹ, hoặc là, dựa theo lời con vừa nói mà làm, mẹ chọn đi!".

Hoắc Tùng Quân nói xong, tiếp tục bình chân như vại nhặt tài liệu ở dưới đất lên.

Triệu Khôi Vĩ đứng ở bên cạnh thì cúi đầu, khóe miệng không kiềm chế được mỉm cười, quả nhiên vẫn chỉ có tổng giám đốc Hoắc mới có thể trị được bà Hoắc mà thôi.

Mẹ Hoắc bị chọc cho tức giận kinh khủng, sắc mặt tái nhợt, thất bại tan tác mà quay trở về.

Hoắc Tùng Quân nhìn màn hình khóa của điện thoại di động trên tay mình, ánh mắt mềm mại dịu dàng: "Yên tâm đi, Hoài An, lần này, anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào quấy nhiễu chúng ta nữa”.

Bà Hoắc tức giận đùng đùng rời khỏi Hoắc Kỳ, nhìn tòa nhà của tập đoàn cao chót vót, tức giận trong lòng dù có làm như thế nào cũng không tiêu tan được.

Không được, bà ấy tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết như vậy, nếu như bên phía Hoắc Tùng Quân đã không nói được, vậy thì đi tìm Bạch Hoài An, chỉ cần khiến cho Bạch Hoài An chủ động từ bỏ Hoắc Tùng Quân, vậy thì chuyện gì sau đó cũng dễ làm hơn.

Bà ấy nghĩ đến đó, liền lập tức đi làm, tìm người tra ra địa chỉ hiện tại của Bạch Hoài An, thẳng thừng tìm tới cửa.

Bạch Hoài An bị treo chân, bị Sở Minh Nguyệt bắt phải ở nhà nghỉ ngơi.

Bởi vì bố và ông cụ Hà Kim Minh là bạn vong niên, từ nhỏ cô theo ông cụ học vẽ tranh, bởi vì cô thích thiết kế trang phục hơn, nên mới thi vào trường Thiết kế Parsons ở New York.

Sau khi tốt nghiệp, vì mẹ nhớ cô, cho nên cô đã chọn trở về nước để phát triển sự nghiệp, kết quả là còn chưa có việc làm, cha đã qua đời, đôi mắt của cô cũng bị mù, suốt bốn năm trời ròng rã, cô đã không còn chạm vào bản vẽ thiết kế nữa.

Vừa khéo thừa dịp lần này bị thương, Bạch Hoài An quyết định luyện tập lại cảm giác cầm cọ cho thật tốt.

Theo những gì cô khảo sát được, thương hiệu quần áo phụ nữ tuyến đầu - New Look, chính là sản nghiệp có ảnh hưởng nhất và có lợi nhuận cao nhất của tập đoàn An thị.

Để chiếm lĩnh thị trường, An Thị thường sử dụng các thủ đoạn vô cùng nham hiểm để đào các nhà thiết kế của công ty đối thủ đi.

cùng với sự tham gia của các nhà thiết kế nổi tiếng này, thương hiệu "New Look" ngày càng có tầm ảnh hưởng rộng ra hơn, ở nước ngoài cũng có nổi tiếng ở một mức độ nhất định.

độ nhất định.

Thế nhưng Bạch Hoài An đã xem qua sản phẩm mới nhất của bọn họ, có lẽ là do An thị đã dùng toàn bộ tiền cho việc đào nhà thiết kế về nhãn.

hiệu mình, cho nên sản phẩm mới khiếm khuyết sự sáng tạo, không hề có bầu không khí tinh xảo như trước đó, không ít đều là kiểu chắp vá từ cái cũ, không có linh hồn..

Bạch Hoài An suy nghĩ, nhưng bút trong tay không hề dừng lại chút nào, tập trung phác họa ra từng đường nét.

- Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, khiến Bạch Hoài An tỉnh lại từ trong sự tập trung, ánh mắt của cô hơi mơ màng, nhìn ra ngoài cửa.

Cô và Sở Minh Nguyệt chỉ mới chuyển tới đây, ngoại trừ Lâm Anh Minh, không có ai khác biết được các cô đang ở chỗ này, sẽ là ai tới đây?
Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên, vô cùng mạnh mẽ, dáng vẻ chấn động trời đất, giống như muốn đập tung cánh cửa ra luôn vậy.

Chuỗi tiếng gõ cửa này tuyệt đối không phải là của Lâm Anh Minh.

Bạch Hoài An vịn vào đồ đạc, chậm rãi đi ra phía cánh cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo nhìn một cái, người đứng ở bên ngoài khiến cho cô cực kỳ kinh ngạc và bất ngờ.

Vậy mà lại là mẹ Hoắc!
Cô chớp chớp mắt, lập tức hiểu được, mẹ Hoắc chắc hẳn là đã nghe nói tới chuyện tối hôm qua, cho nên mới tới tận cửa hỏi tới đây.

Nhìn dáng vẻ hùng hổ hung hăng trên mặt bà ấy, thật đúng là đáng sợ.

Bạch Hoài An tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn mở cửa, hiện tại cô cũng không phải là Bạch Hoài An trước kia bị bà ấy nhục nhã cũng không dám cãi lại.

Cô trái lại muốn nhìn xem thử, mẹ Hoắc ngoại trừ thủ đoạn lột quần áo, còn có thể làm ra chuyện gì khiến người ta khiếp sợ!
Mẹ Hoắc đang chuẩn bị gõ cửa, không nghĩ tới cánh cửa đột nhiên mở ra, bà ấy không kịp rút tay lại, hơi lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã nhào vào trong.

"Cô làm gì mà đột nhiên mở cửa vậy, nếu tôi mà bị thương, cô bồi thường nổi không?"
Bà tức giận thẳng thừng mở miệng mắng không chút nghĩ ngợi.

Sắc mặt Bạch Hoài An rất bình tĩnh: "Bà có chuyện gì vậy?”
Mẹ Hoắc thấy cô không tiếp đón, nhíu nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt CÔ.

Đôi mắt hoa đào đó linh hoạt sáng long lanh, quả thật không còn trống rỗng vô hồn giống như trước đây, xem ra mắt của con điểm này thật sự đã được chữa khỏi.

Đôi mắt này làm cho dung mạo vốn vô cùng xuất sắc của cô, càng thêm quyến rũ cướp hồn đoạt phách, hơi ngước mắt lên, ánh mắt giống như một cái móc nhỏ, khiến cho lòng người ta ngứa ngáy.

Sắc mặt Mẹ Hoắc nghiêm nghị lại, khó trách Hoắc Tùng Quân sẽ bảo vệ cô như vậy, gương mặt này ngay cả bà ấy nhìn cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp.

Bà ấy đẩy Bạch Hoài An ra, thẳng thừng bước vào trong nhà, nhìn đồ đạc trang trí bên trong, vẻ mặt đều tràn ngập sự ghét bỏ.

"Cô lại phải ở một nơi rách nát thế này, thật sự là rách nát bủn xỉn quá! Bạch Hoài An nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của bà ấy, nhếch môi cười cười, đóng cửa lại: "Bà Hoắc à, bà bây giờ không phải mẹ chồng của tôi, không có được sự đồng ý của chủ nhân mà đã vào nhà tôi, tôi hoàn toàn có thể hiện bà tội tự ý đột nhập vào nhà người khác đó!”
- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui