Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


"Tổng giám đốc Hoắc, anh tìm tôi?" Triệu Khôi Vĩ đi tới, trông thấy sắc mặt trầm lạnh u ám của Hoắc Tùng Quân trong lòng liền vô thức run lên một cái.

Hoắc Tùng Quân giương mắt nhìn sang, ánh mắt khắc nghiệt: "Sau khi mẹ tôi rời khỏi công ty thì đã đi nơi nào?".

Triệu Khôi Vĩ vội vàng sai người điều tra một chút, rất nhanh liền nhận được hồi âm, anh ấy liền cẩn thận từng li từng tí liếc qua Hoắc Tùng Quân: "Tổng giám đốc Hoắc, dường như bà chủ đã cho người điều tra.

được địa chỉ của cô Bạch, đã trực tiếp đến tìm, vừa rồi...!vừa mới rời khỏi, nghe nói khi rời đi đã nổi giận đùng đùng."
Hoắc Tùng Quân bỗng nhiên nên một cái lên bàn, trực tiếp đứng lên, cầm lấy quần áo để trên ghế dựa rồi bước ra ngoài.

"Tổng giám đốc Hoắc, anh muốn đi đâu vậy, một lát nữa còn có cuộc họp" Triệu Khôi Vĩ vội vàng đuổi theo.

Hoắc Tùng Quân dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn anh ta: "Anh ở lại đây, thay tôi chủ trì cuộc họp, nếu có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi xử lý
Nói xong anh cũng không quay đầu lại trực tiếp bỏ đi.
Chưa đến hai phút sau, Triệu Khôi Vĩ từ cửa sổ nhìn thấy tổng giám đốc Hoắc lái xe, dùng tốc độ cực nhanh rời đi.

Anh ấy thở dài, trong lòng đã hiểu rõ, còn có thể là ai có thể khiến cho tổng giám đốc Hoắc không tỉnh táo như thế nữa.

Vào lúc đi ngang qua bàn làm việc, anh ấy liền trông thấy cái bàn bằng gỗ thật bị lõm xuống dưới một mảng ngay tại nơi mà tổng giám đốc Hoắc đã nện xuống.

Triệu Khôi Vĩ bình tĩnh gọi điện thoại, bảo người ta mang đến một cái bàn làm việc mới, lần này còn cố ý dặn dò phải sản xuất bằng thép.

Sau khi Bạch Hoài An đưa Hoắc Tùng Quân vào danh sách đen của điện thoại thì cơn tức giận trong lòng cũng hòa hoãn hơn nhiều, đang chuẩn bị rót cốc nước để uống lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.

Lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ là mang theo vẻ khẩn trương và lo lắng.

Cô đến mở cửa, nhìn thấy người ở ngoài cửa thì sửng sốt một lát, nét mặt kinh ngạc: "Bác, bác sĩ Lâm?".

Người đứng ở cửa chính là Lâm Anh Minh, mà thứ khiến Bạch Hoài An kinh ngạc chính là trạng thái hiện tại của anh ta.

Trước đây mỗi lần Lâm Anh Minh xuất hiện ở trước mặt cô thì quần áo luôn chỉnh tề ngay ngắn, trên người nhẹ nhàng tĩnh lặng, ấm áp như ngọc, sức sống cũng rất tốt.

Nhưng mà hiện tại, Lâm Anh Minh trước mặt cô dường như không giống người lúc trước, vẫn còn bộ âu phục trên yến hội kia, bộ đồ nhăn.

nhúm, vài chỗ trên ống quần còn dính một chút vết bẩn cùng tro bụi, trông vô cùng chật vật, quầng mắt xanh đen, dáng vẻ như thể cả một đêm không ngủ.

"Bác sĩ Lâm, mau vào đi." Bạch Hoài An vội vàng nhường đường, giúp anh ta rót một ly nước: "Anh làm sao vậy? Sao lại tiều tụy thế này?"
Lâm Anh Minh nhận lấy cái ly, gấp gáp uống một hớp nước, cuống họng khôn khan cuối cùng cũng dịu xuống, vội vàng bắt lấy cánh tay của cô, hỏi với giọng sốt ruột: "Đêm qua Hoắc Tùng Quân không có làm gì em chứ?"
Anh ta bị tên Lâm Anh Dũng kia nhốt ở trong phòng ròng rã một đêm, giống như là bị người ta quên lãng vậy, nửa giờ trước, cửa phòng mới được người hầu mở ra.

Lâm Anh Minh sợ Bạch Hoài An xảy ra chuyện gì, quần áo cũng không kịp đổi, còn chưa rửa mặt đã vội vã lái xe chạy tới.

Bạch Hoài An vốn đã quên mất, bị anh ta nhắc lại đột nhiên liền nhớ tới hình ảnh Hoắc Tùng Quân làm ấm chân cho cô, ân cần đưa cô về nhà, ánh mắt sáng rực nhìn cô ở chỗ trạm y tế, thỉnh cầu cô cho anh một cơ hội.

Nét mặt cô hơi mất tự nhiên, sắc mặt cũng hơi đỏ lên.

Lâm Anh Minh một mực chú ý đến Bạch Hoài An, thấy vẻ mặt này của cô thì trong lòng liền kêu lộp bộp, chẳng lẽ thật sự bị Hoắc Tùng Quân làm gì rồi?
Anh ta không nhịn được, cắn răng hung hăng đấm một quyền xuống bàn: "Tên súc sinh này!".

Âm thanh này khiến Bạch Hoài An từ trong suy nghĩ tỉnh lại, cô vội vàng giải thích nói: "Bác sĩ Lâm, sự tình không phải giống như anh tưởng tượng đâu, anh ấy, anh ấy không có làm gì tôi hết.

Là tôi bị thương ở chân, trên đường không có người nào khác nên anh ấy đưa tôi về nhà...!Lần này chỉ có thế thôi".

Bạch Hoài An nói, cố ý lướt qua một chút chi tiết trong đó.

Lâm Anh Minh rốt cuộc cũng yên tâm, chú ý tới vết thương ở chân của cô liền vội vàng dìu cô ngồi xuống: "Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi"
"Nhưng còn anh, bác sĩ Lâm, anh sao vậy?" Bạch Hoài An chỉ chỉ quần áo trên người anh ta.

Biểu tình của Lâm Anh Minh trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, anh ta cũng không thể nói anh trai mình cấu kết với Hoắc Tùng Quân làm việc xấu, nhốt anh ta lại để dễ dàng chế tạo cơ hội cho Hoắc Tùng Quân, như thế sẽ có vẻ anh ta rất ngu ngốc rất bất tài.

Anh ta tóm lấy quần áo của mình: "Tối hôm qua có chút việc, anh vừa mới biết được Hoắc Tùng Quân đưa em trở về, trong lúc nhất thời sốt ruột quên thay quần áo"
Lâm Anh Minh nói, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, khóe môi hơi nhếch lên.

Anh ta nhìn về phía Bạch Hoài An, vẻ mặt có chút bối rối: "Quần áo trên người anh đã quá bẩn, có thể mượn dùng toilet trong nhà em một lát được không, lát nữa anh sẽ kêu người đưa quần áo đến, em nhận giúp anh nhé"
Vẻ mặt Bạch Hoài An có chút do dự, cô rất muốn nói nam nữ đơn độc thế này hình như không được phù hợp lắm.

Nhưng mà Lâm Anh Minh lại có ân với cô, lại thêm người ta là vì lo lắng cho cô nên mới gấp gáp chạy tới như vậy, nếu như từ chối thì sẽ thể hiện cô quá máu lạnh quá vô tình.

"Được, được rồi." Bạch Hoài An cứng nhắc cười nhẹ gật đầu: "Tôi, tôi lấy cái khăn mới cho anh".

Lâm Anh Minh không từ chối, anh ta tắm rửa trong nhà của Hoài An đã là ý định không đơn giản, nếu như nói cho cô biết anh ta muốn dùng khăn tắm của cô thì tâm tư cũng quá rõ ràng, vẫn là cứ tiến lên dần dần thì ổn hơn.

Nhận lấy khăn tắm Bạch Hoài An đưa cho mình, mặt mũi Lâm Anh Minh tràn đầy áy náy: "Thật có lỗi, làm phiền em rồi, anh chỉ là có bệnh thích sạch sẽ, cho nên thực sự là chịu không được."
"Không có gì." Bạch Hoài An liền vội vàng lắc đầu: "Hình như đại đa số bác sĩ đều có bệnh thích sạch sẽ, anh không cần để ý, người nên nói lời cảm tạ là tôi, anh cũng chỉ là lo lắng cho tôi" Tâm tình Lâm Anh Minh rất tốt, khóe môi ngày càng vểnh cao, khuôn mặt nhã nhặn lại càng thêm ôn hòa.

Anh ta tiến vào toilet, rất nhanh trong phòng tắm liền có tiếng nước ào ào.

Tinh thần Bạch Hoài An có chút mất tập trung, cũng hơi xấu hổ, nói cho cùng thì ngoại trừ Hoắc Tùng Quân ra, đây là lần đầu tiên có đàn ông tắm rửa ở trong phòng cô, cô thật sự vô cùng không thoải mái.

Đang nghĩ ngợi thì tiếng đập cửa lại vang lên.

Bạch Hoài An chống bàn đứng dậy, nhớ tới Lâm Anh Minh, nghĩ rằng chắc là người đưa quần áo đến cho anh ta.

Cô đi tới cửa, cũng không để ý đến chuyện nhìn qua mắt mèo mà trực tiếp mở cửa ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt lạnh lùng đạm mạc của Hoắc Tùng Quân, nhìn thấy cô đi ra, cặp mắt đen trầm lắng kia sáng rực lên.

"Hoài An..."
Anh vừa muốn nói chuyện, Bạch Hoài An đột nhiên vô thức muốn đóng cửa.

Một đôi tay lớn bắt lấy cánh cửa, mạnh mẽ chống đỡ rồi mở cửa ra, giọng nói trầm thấp của Hoắc Tùng Quân mang theo một tia đáng thương và khẩn cầu: "Hoài An, trước tiên em đừng đuổi anh đi, em có thể nghe anh giải thích vài câu không?"
"Anh đừng nói gì hết, tôi không muốn nghe" Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Bạch Hoài An căng cứng, nét mặt lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, dùng sức muốn đóng cửa lại.

Nhưng mà sức lực của Hoắc Tùng Quân lớn hơn nhiều so với cô, cánh cửa chẳng thèm nhúc nhích dù chỉ một chút.

Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ cố sức của cô, cúi đầu cười một tiếng, cái tay còn lại sờ sờ tóc của cô: "Hoài An, vô dụng thôi, em vẫn nên tiết kiệm sức lực một chút, nghe anh nói hết đã"
Bạch Hoài An phát hiện mình thật sự chẳng thể làm gì được anh, đành dừng mấy động tác vô dụng, thở phì phò từng hơi, hung hăng trừng
mắt liếc anh một cái: "Anh nói đi, tôi cũng muốn nghe xem anh muốn nói cái gì!".

Hoắc Tùng Quân nhìn thẳng vào cặp mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy giận giữ của cô, sờ sờ cái mũi, giải thích nói: "Anh cũng mới biết được mẹ tôi đến tìm em, thật ra là thế này, trước đó mẹ có đến công ty tìm anh, bảo anh rời xa em, anh từ chối, cho nên bà ấy mới đến tìm em.

Hoài An, em yên tâm, sau này hai chúng ta ở bên nhau, anh sẽ không để bà ấy đến quấy rầy em".

"Anh nói đúng là rất êm tại nhỉ." Bạch Hoài An cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: "Đây không phải là lần đầu tiên, lúc trước khi tôi và anh kết hôn, mặc dù không có ở chung một chỗ, nhưng mà mỗi lần bà ấy gọi điện thoại tới đều sẽ nhục mạ tôi, ròng rã suốt ba năm, anh có biết chuyện này không?"
"Anh biết" Hoắc Tùng Quân cúi đầu xuống, ánh mắt thương tiếc nhìn CÔ.

Bạch Hoài An rất kinh ngạc với câu trả lời của anh: "Anh vậy mà có biết?"
Ba năm ấy, cô sợ gây thêm phiền phức cho Hoắc Tùng Quân nên chưa từng than thở với anh một lời nào, sao Hoắc Tùng Quân lại biết được?
"Sau khi em bỏ đi, anh vẫn luôn sai người tìm kiếm em trong dòng sông, sau khi trở về lại phát hiện mẹ anh và An Bích Hà ném hết toàn bộ đồ vật của em, anh tìm mãi cũng không thể tìm về được bất cứ thứ gì, đến phòng ăn lấy đồ đạc còn lại của em, bao gồm cả điện thoại di động của em"
Hoắc Tùng Quân nói, nhớ tới thứ mà anh nhìn thấy trên điện thoại di động, mắt anh tràn đầy rét lạnh.

Vô số tin nhắn chữ, tin nhắn giọng nói, còn có cả ghi âm điện thoại, toàn bộ đều là chứng cứ mẹ Hoắc ghét bỏ và nhục mạ Bạch Hoài An.

Ròng rã ba năm anh đều không có phát hiện ra, đến khi Bạch Hoài An rời đi anh mới biết được những thứ này.

Những tin nhắn này giống như là một bàn tay hung hăng và trên mặt của anh.

Hoắc Tùng Quân vẫn luôn biết mẹ Hoắc không ưa Bạch Hoài An, từ ngày anh cưới cô trở đi, anh liền mang theo Hoài An rời khỏi nhà họ Hoắc, tự cho là chỉ cần ngăn cách cô và mẹ mình nghĩa là đã có thể giúp cô tránh được bắt bẻ và chỉ trích của mẹ Hoắc.

Nhưng mà anh đã sơ xuất, hiện nay nền thông tin phát triển thịnh vượng, đâu phải không gặp mặt là có thể bình yên không cần lo lắng, Mẹ Hoắc có quá nhiều thủ đoạn có thể lấy được phương thức liên lạc của Hoài An.

Hốc mắt Bạch Hoài An hơi đỏ lên, giọng nói mang theo nỗi nghẹn ngào nhàn nhạt: "Thế thì Hoắc Tùng Quân, anh cho rằng đã có loại trải nghiệm này rồi, tôi còn dám ở bên cạnh anh nữa sao?"
- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui