Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


Hoắc Tùng Quân nói câu này ra khiến cho bố An trực tiếp ngây ngẩn cả người, sắc mặt đỏ lên.

Ông ta không ngờ đến mình thuận miệng uy hiếp một câu thôi mà Hoắc Tùng Quân lại nói như vậy.

“Hoắc Tùng Quân, cậu có ý gì!” Vẻ mặt của ông ta u ám, căm tức mà nhìn Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân cong môi cười cười: “Tổng giám đốc An, tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao, tôi muốn giải trừ hôn ước với An Bích Hà”.

“Không được!” Bố An không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối: “Bây giờ mọi người đều biết tin tức cậu và con gái An Bích Hà của vợ chồng tôi đã đính hôn với nhau, nếu như cậu hủy hôn thì danh dự của Bích Hà nhà chúng tôi xem như xong rồi”.

“Là giải trừ hôn ước chứ không phải hủy hôn” Hoắc Tùng Quân chỉnh sửa lại lời nói của ông ta, giọng nói lạnh nhạt: “Hơn nữa ông có thế đấy.

hết trách nhiệm lên trên người của tôi, tôi không quan tâm đến danh dự lắm”

Hơi thở của bố An nặng nề, cắn răng, con gái của ông ta vô cùng thích Hoắc Tùng Quân, nếu như thật sự hủy hôn thì tuyệt đối sẽ náo loạn khiến cho trong nhà không được sống yên ổn.
Ngoài chuyện đó ra thì nhà họ An kết thân với nhà họ Hoắc có vô số chỗ tốt đếm không hết, nếu như hủy hôn thì xem như những chỗ tốt này không thuộc về nhà họ An nữa rồi, làm sao mà ông ta có thể từ bỏ chuyện này được, nghĩ lại thôi cũng đã thấy đau lòng.

“Chuyện giải trừ hôn ước này phải do hai bên tình nguyện, Hoắc Tùng Quân, tôi trực tiếp nói cho cậu biết, bên phía tôi tuyệt đối không bao giờ đồng ý” Thái độ của bố An cứng rắn, nghĩ đến Bạch Hoài An quay về thì biểu cảm chầm chậm lại, vỗ vỗ vai của Hoắc Tùng Quân.

“Tôi biết cậu còn thích người vợ trước kia của cậu, đàn ông mà, bác An hiểu chứ.

Tôi có thể đảm bảo với cậu, chỉ cần cậu tiếp tục thực hiện hôn ước thì Bích Hà và nhà họ An sẽ không so đo sự tồn tại của Bạch Hoài An, cậu có thể yên tâm mà nuôi cô ta ở bên ngoài, chỉ cần không uy hiếp đến vị trí của Bích Hà là được”
Ở trong mắt của bố An, Bạch Hoài An chỉ là một món đồ chơi mà thôi, Hoắc Tùng Quân thích cô thì nuôi cô ở bên ngoài là được, đầu năm nay hơi có chút tiền thì ai mà không có một người tình nhỏ chứ.

Thái độ của ông ta mập mờ, lời nói ra khiến cho Hoắc Tùng Quân chán ghét.

Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân sâu kín nặng nề, mang theo sự lạnh lẽo: “Tổng giám đốc An, người phụ nữ mà tôi thích, tôi chưa từng và cũng không nghĩ sẽ để cô ấy chịu uất ức, Bạch Hoài An chỉ có thể đường đường chính chính làm mợ chủ nhà họ Hoắc.

Còn An Bích Hà...Sao tôi lại phải để bản thân mình chịu thiệt sống hết đời với người mà mình không thích chứ”.

“Cậu, Hoắc Tùng Quân, cậu đừng có không biết tốt xấu!” Bố An bị khiến cho mất mặt, thẹn quá hóa giận.

Hoắc Tùng Quân mỉa mai mà liếc nhìn ông ta: “Tổng giám đốc An, bây giờ là ông đang cầu xin tôi chứ không phải tôi cầu xin ông, tốt nhất ông nên nhớ rõ vị trí của mình”.

Lời này chạm trúng huyệt chết của bố An, lần này ông ta tới đây nói là tìm Hoắc Tùng Quân nói chuyện, nhưng trên thực tế chỉ là muốn xin Hoắc Tùng Quân từ bỏ dự án hợp tác, nếu không thì nhà họ An sẽ tổn thất rất nhiều, ông ta vốn không chịu đựng nổi.

Ông ta cúi đầu, im lặng thật lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Hoắc Tùng Quân, cậu thật sự quyết định muốn giải trừ hôn ước hay sao? Không thương lượng thêm được chút nào hay sao? Tôi đảm bảo, Bích Hà tuyệt đối sẽ không làm phiền cậu, chỉ cần hai người duy trì hôn nhân là được, chúng tôi cũng sẽ không nhằm vào Bạch Hoài An nữa.”
Ông ta đang nói, chạm phải ánh mắt kiên định của Hoắc Tùng Quân thì giọng nói dần dần không tiếp tục được nữa, ngón tay siết chặt lại, giống như là đang đấu tranh tư tưởng một cách kịch liệt.

Hoắc Tùng Quân biết ông ta dao động rồi, khóe miệng anh cong lên một chút, ở trong mắt của bố An thì An Bích Hà vốn không quan trọng bằng lợi ích của gia tộc, so sánh với nhau thì anh biết chắc bố An nhất định sẽ lựa chọn nhà họ An.

Cho nên anh tiếp thêm một mồi lửa: “Tổng giám đốc An, sở dĩ nhà họ An muốn làm thông gia với nhà họ Hoắc chính là muốn nhận được nhiều chỗ có lợi hơn trong những dự án hợp tác trong tương lai.

Tôi không thích An Bích Hà, người mà tôi muốn cưới cũng không phải là cô ta, ông cảm.

thấy tôi sẽ biết ý mà cam tâm tình nguyện cung cấp chỗ có lợi cho nhà họ An hay sao? Ông đã nhìn tôi lớn lên thì cũng biết tôi là kiểu người chưa đạt được mục đích thì sẽ không chịu bỏ qua, nếu như bởi vì nhà họ An và cả An Bích Hà vẫn luôn cản trở khiến cho tôi không thể cưới được người mình yêu thì ông cảm thấy tôi sẽ làm ra chuyện gì đây?”.

Anh nhìn bố An, nói như nước chảy mây trôi, nhưng mà trong mắt lại là tình thể ép buộc, dáng vẻ tàn nhẫn kiên quyết, khiến cho bố An nhìn.

thấy mà sợ khiếp vía.

Trong lòng của bố An rối thành một nùi, đến lúc đó, Hoắc Tùng Quân sẽ diệt trừ nhà họ An, diệt trừ mối đe dọa An Bích Hà này.

Một bên là gia tộc mà ông ta bỏ ra tâm huyết, một bên là con gái duy nhất của ông ta, kết quả nào ông ta cũng không thể chấp nhận được.

“Nếu như nhà họ An đồng ý giải trừ hôn ước thì cậu có thể cho chúng tôi cái gì?” Rất lâu sau, cuối cùng bố An cũng nói ra.

Trong mắt của Hoắc Tùng Quân lộ ra ý cười: “Không hổ là tổng giám đốc An, kẻ hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, chỉ cần nhà họ An và An.

Bích Hà đồng ý giải trừ hôn ước thì nhà họ Hoắc không chỉ rút lui khỏi lần hợp tác này với nhà họ Châu, mà cái dự án ở bên phía Thành Tây cũng sẽ chia một chén canh cho nhà họ An.

Hơn nửa năm vào năm sau nhà họ Hoắc còn định phát triển vài dự án lớn, tôi sẽ ưu tiên suy xét nhà họ An”.

Những lợi ích này đều là sự thật, thực tế hơn rất nhiều so với tương lai xa xôi, hai mắt của bố An sáng lên, giả vờ suy nghĩ mấy phút rồi gật gật đầu đồng ý.

“Được, nếu như cậu không nuốt lời thì nhà họ An chúng tôi đồng ý giải trừ hôn ước, cậu không cần lo lắng về Bích Hà, tôi sẽ khuyên con bé đồng ý"
Hoắc Tùng Quân rất hài lòng với lời nói này của ông ta, anh không muốn qua lại với An Bích Hà, người phụ nữ đó hung hăng làm càn khiến cho anh rất khó mà không phiền, cách tốt nhất chính là để cho bố cô ta tự đi thuyết phục cô ta.

“Nhưng mà tổng giám đốc An, tôi còn có một chuyện cần nhà họ An các người đảm bảo” Hoắc Tùng Quân chuyển chủ đề, đột nhiên nói một câu.

Bố An còn đang đắm chìm trong sự vui sướng, trực tiếp hỏi: “Chuyện gì?"
Đôi mắt của Hoắc Tùng Quân nhìn chằm chằm vào ông ta: “Sau này nhà họ An không thể làm khó Bạch Hoài An, cũng không được giúp đỡ cho An Bích Hà làm khó Bạch Hoài An dưới mọi hình thức”.

Thủ đoạn của An Bích Hà quá độc ác, nếu như bởi vì chuyện giải trừ hôn ước này mà cô ta nảy sinh sự thù hận đối với Bạch Hoài An, cho người đuổi giết cô ấy một lần nữa thì chưa chắc Bạch Hoài An đã được may mắn như trước đó lần nữa.

Bố An nghe xong lời này thì trong mắt lộ ra sự mỉa mai: “Tổng giám đốc Hoắc đối với vợ trước đúng là tình cảm không cạn, trăm phương ngàn kế suy nghĩ cho cô ta, chỉ lo cô ta phải chịu chút uất ức nào”.

Hoắc Tùng Quân xem như không nhìn thấy sự châm chọc và khiêu khích của ông ta mà chỉ lạnh nhạt nói: “Ông chỉ cần đảm bảo là được”
Vẻ mặt của bố An phức tạp nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Được, tôi có thể đảm bảo, sau này nhà họ An sẽ không nhằm vào Bạch Hoài An nữa, bên phía của Bích Hà tôi cũng sẽ cảnh cáo con bé”
Hoắc Tùng Quân đứng lên, từ trên cao nhìn xuống ông ta một cái: “Tôi vẫn sẽ tin lời hứa hẹn của tổng giám đốc An, nhưng mà vì để đề phòng lỡ như, nếu như tôi phát hiện ra nhà họ An hoặc là An Bích Hà bằng mặt không bằng lòng, làm hại đến an toàn tính mạng của Hoài An thì những điều kiện mà tôi đã hứa hẹn với ngài trước đó đều không tính nữa” “Cậu!” Bố An cũng cuống cuồng mà đứng lên theo, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Tùng Quân thì toàn bộ cơn tức giận kia xếp cờ yên trống, uất ức mà đồng ý.

Lúc này trên mặt của Hoắc Tùng Quân mới lộ ra nụ cười: “Như thế này mới đúng, chỉ cần nhà họ An hết lòng tuân thủ lời hứa thì tôi cũng sẽ không ra tay với các người”
Nói xong anh chuẩn bị nhấc chân rời đi thì đột nhiên bố An gọi anh lại hỏi: “Hoắc Tùng Quân, nếu như hôm nay nhà họ An không đồng ý giải trừ hôn ước thì cậu sẽ làm thế nào?”
Hoắc Tùng Quân hờ hững liếc mắt nhìn ông ta: “Cũng không làm gì cả, nếu như nhà họ An khăng khăng không giải trừ hôn ước thì đây chỉ là món ăn khai vị mà thôi, mỗi một lần sau này, chỉ cần là dự án mà nhà họ An tham gia thì nhà họ Hoắc đều sẽ ngáng chân một cái”.

Nói xong anh lập tức rời đi, để lại một mình bố An trong phòng họp lớn như vậy.

Cả người của bố An đều ngây ra, một luồng hơi lạnh dâng lên từ dưới lòng bàn chân.

Thằng nhóc Hoắc Tùng Quân này còn ác hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta, vì một người phụ nữ mà không để ý đến mặt mũi của hai nhà, không để lại cho ông ta chút đường lui nào.

Chẳng qua là ông ta cũng không thể làm gì được, nhà họ Hoắc vốn mạnh hơn nhà họ An rất nhiều, bây giờ nhà họ Hoắc dưới tay của Hoắc Tùng Quân càng phát triển hơn, còn nhà họ An thì đã bắt đầu đi xuống dốc.

Nếu như ông ta chọn cứng đối cứng với Hoắc Tùng Quân thì cuối cùng cũng chỉ là tự rước họa vào thân.

Bố An biết rõ bản thân làm vậy là không bản lĩnh cỡ nào, nhưng mà tránh hại tìm lợi đã trở thành bản năng của ông ta.

Sau khi bố An rời khỏi Hoắc Kỳ thì trực tiếp trở về nhà, ông ta nhất định phải cố gắng khuyên nhủ An Bích Hà để cô ta đồng ý hủy hôn.

An Bích Hà và mẹ An đều đang ở nhà, bố An suy nghĩ suốt dọc đường nhưng nhìn thấy vợ con thì ấp a ấp úng, không biết phải nói gì.

Tối hôm qua An Bích Hà đã nhận được tin tức từ chỗ của mẹ Hoắc, biết Hoắc Tùng Quân chuẩn bị muốn giải trừ hôn ước với mình, đang bực bội lo nghĩ thì nhìn thấy bố An trở về nên vội vàng kéo cánh tay của ông ta lại, nũng nịu mà khóc lóc.

“Bố, người vợ trước đáng chết kia của Hoắc Tùng Quân trở về, cô ta ý vào tướng mạo xinh đẹp của mình mà quyến rũ Hoắc Tùng Quân, không biết đã bỏ thuốc mê gì cho anh ấy mà bây giờ Hoắc Tùng Quân ầmĩ muốn giải trừ hôn ước với con, bố, bố nhất định phải đòi lại công bằng cho con”
Mẹ An nhìn thấy nước mắt của con gái không ngừng chảy xuống thì vô cùng đau lòng, cũng nhìn về phía bố An bằng vẻ mặt căm giận.

“Đúng vậy đó, Bích Hà nhà chúng ta được trăm ngàn cưng chiều mà lớn lên, sao có thể là đối thủ của con hồ ly tinh kia được.

Bây giờ thằng nhóc Hoắc Tùng Quân kia bị người phụ nữ đó mê hoặc đến chết mê chết mệt, không để Bích Hà của chúng ta vào trong mắt tí nào, ầm ĩ đòi hủy hôn, đây không phải là ném mặt mũi của chúng ta xuống đất mà giẫm lên hay sao.

Không được, chúng ta nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái cưng của chúng ta”.

Bố An bị hai người họ trái một câu phải một câu làm cho đau đầu, đột nhiên cất giọng cao lên: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, tôi đã nói chuyện với Hoắc Tùng Quân rồi, tôi đã đồng ý giải trừ hôn ước!”
“Cái gì!” An Bích Hà nghe được câu này thì lập tức ngây người ra tại chỗ.

- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui