Cảnh sát nghe vậy, biểu cảm thay đổi liên tục, trái tim Lâm Kỳ cũng vì vậy mà phập phồng không ngừng.
Bạch Hoài An này quả là không chơi bài theo lẽ thường, cô có lẽ đã chờ giây phút này của anh ta từ lâu.
Lâm Kỳ tức giận đến nỗi muốn nhảy dựng lên từ trên giường.
Anh ta ở nhà họ An nhiều năm như vậy, căn bản không cần điều tra, chỉ cần hỏi thăm một chút, đã có thể điều tra ra quan hệ giữa anh ta và An Bích Hà.
Nếu cảnh sát thật sự đi thăm dò, nhất định sẽ liên lụy đến cô chủ.
Anh ta vội vàng cắt ngang lời của Bạch Hoài An, nhìn cảnh sát, cúi đầu: “Anh cảnh sát, tôi nhận tội."
Những lời này, làm cho mọi người trong phòng bệnh đều bất ngờ.
"Anh nhận tội gì?" Cảnh sát biểu cảm nghiêm túc.
Lâm Kỳ mím môi: "Các người không cần điều tra, trước kia tôi đã ở nhà họ An rất nhiều năm, nhà họ An đối với tôi ân trọng như núi, tôi vẫn luôn muốn báo đáp.
Cho nên tôi biết cô Bạch Hoài An và cô chủ có mâu thuẫn, vì vậy luôn bất mãn với cô Bạch Hoài An, cho nên mới bày ra chủ ý"
"Vậy còn vết thương của anh?"
"Là tôi cố ý cho người đánh tôi thành như vậy, để hãm hại cô Bạch"
Quả thực là đánh rớt răng nanh nuốt vào trong bụng, Lâm Kỳ nghẹn một hơi, nhổ ra cũng không được mà nuốt xuống cũng không được, miệng vết thương ong ong đau.
Bạch Hoài An nhếch khóe môi một cái, ra vẻ kinh ngạc: "A, không ngờ thật sự bị tôi đoán đúng rồi, anh quả nhiên là vì An Bích Hà mà hãm hại tôi.
Thật sự chỉ có một mình anh đưa ra chủ ý này sao? Có người đứng sau lưng nữa không?”
"Không có, đều là chủ ý của một mình tôi."
Lâm Kỳ ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Hoài An, nói: "Gần đây tôi không còn liên lạc với cô An, tôi đã rời khỏi nhà họ An rất lâu rồi.
Trước đây tôi đã chuyển ra ngoài sống, hôm qua trong lúc vô tình nghe được tin từ người làm cùng tôi trước đây, biết cô An vẫn rầu rĩ không vui, cho nên đã muốn thay cô ấy xả giận."
Bạch Hoài An chép miệng, không nói gì.
Lâm Kỳ này đúng là một con chó tốt, đối với An Bích Hà trung thành và tận tâm như vậy, tình nguyện chính mình gánh vác tất cả tội lỗi, cũng không muốn mang An Bích Hà liên lụy vào.
Thật đúng là có khí chất, chỉ tiếc dùng sai địa điểm rồi.
Cảnh sát nghiêm khắc cảnh báo Lâm Kỳ, nhìn Bạch Hoài An nói: "Bởi vì tình tiết khá bất ngờ, nhưng cũng chưa có hậu quả gì nghiêm trọng, cho nên chỉ cần bồi thường tổn thất, công khai giải thích.
Cô Bạch, cô cảm thấy như vậy có được không?"
Bạch Hoài An gật đầu, vô tư nói: "Có thể.
Nhưng, anh cảnh sát, hiện tại cũng đã muộn rồi, chuyện lập hồ sơ báo án, ngày mai tôi sẽ cầm theo tài liệu, đến đồn công an lập hồ sơ"
"Cô vẫn còn muốn lập hồ sơ?" Lâm Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu.
Bạch Hoài An liếc mắt nhìn anh ta: "Vì sao lại không? Nhà họ An quyền thế cao như thế, tôi chỉ là một người dân bình thường, lỡ như bọn họ làm chuyện gì xấu với tôi, sự an toàn của sinh mạng tôi, ai có thể đảm bảo được?"
Lâm Kỳ không có gì để nói.
Sau khi cảnh sát rời khỏi phòng bệnh, Bạch Hoài An cũng chuẩn bị rời đi, giọng nói khàn khàn, trầm thấp của Lâm Kỳ vang lên, gọi cô lại: "Bạch Hoài An, lần này coi như cô gặp may mắn.
Lần sau..."
"Anh cho rằng còn có lần sau sao?"
Bạch Hoài An quay đầu lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh ta: "Anh có biết Hoắc Tùng Quân hủy hôn ước với An Bích Hà không? Nhượng bộ nhà họ An nhiều như vậy, nhưng anh ấy có đưa ra một vài yêu cầu, một trong số đó chính là, nhà họ An không được gây phiền phức với tôi."
Lâm Kỳ biểu cảm kinh ngạc, anh ta chưa từng nghe qua chuyện này.
Bạch Hoài An lạnh lùng nở nụ cười nói: "An Bích Hà vì muốn giết tôi, thật đúng là không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào, cũng không biết đến cuối cùng cô ta có gánh hết nối hậu quả không"
Lâm Kỳ chật vật ngồi dậy từ trên giường bệnh, thở hổn hển trừng mắt nhìn cô: "Không, cô không thể.."
"Không thể làm như vậy với An Bích Hà? Không được nói chuyện này cho Hoắc Tùng Quân sao?"
Bạch Hoài An thay anh ta nói, biểu cảm lãnh đạm: "Cô ta muốn giết tôi, vậy tại sao tôi lại phải lo lắng cho cô ta? Nếu đã dám làm, bất kỳ hậu quả gì cô ta cũng phải chịu trách nhiệm.
Cuộc sống đâu có dễ dàng như thế, vậy nên đừng làm chuyện xấu, như vậy mới không bị trừng phạt"
"Anh vẫn nên lo lắng cho bản thân anh đi.
Một năm trước, chuyện anh đuổi giết tôi, nếu Hoắc Tùng Quân thực sự biết chuyện này, tôi tin anh cũng biết rõ, anh ấy quan tâm tôi nhiều như thế nào.
Tôi tin anh sẽ tưởng tượng được, anh ấy sẽ thay tôi báo thù ra sao.
Thật đáng tiếc, trốn ở bên ngoài một năm không hề dễ dàng gì, thế nhưng vẫn dám quay trở về."
Cô nói xong, liền xoay người rời đi.
Một luồng khí lạnh toát ra từ sau lưng Lâm Kỳ, khuôn mặt chán nản nhìn theo bóng lưng Bạch Hoài An, cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất.
Anh ta tinh thần suy sụp nằm trên giường bệnh.
Lâm Kỳ không phải người không sợ chết, anh ta quả thật thực sự trung thành với An Bích Hà, bởi vì anh ta theo An Bích Hà nhiều năm như vậy, thay cô ta xử lý nhiều chuyện như thế, nhưng An Bích Hà nắm được nhược điểm của anh ta, cũng hứa sẽ cho anh ta rất nhiều lợi lộc.
Nhưng những thứ này vẫn chưa là gì so với tính mạng của anh ta, Hoắc Tùng Quân tàn nhẫn như thế nào, đương nhiên anh ta biết.
Cho nên những lời Bạch Hoài An vừa nói ra, khiến anh ta không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.
Không được, anh ta không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.
Anh ta vì hãm hại Bạch Hoài An, mà cố ý biến vết thương thành nặng, kết quả ăn trộm gà không được mà còn có thể mất cả nắm gạo, không chỉ hãm hại không thành, ngược lại còn tự lôi bản thân mình vào cuộc.
Ngày mai, chờ đến ngày mai, anh ta phải rời khỏi đây, không thể để Hoắc Tùng Quân phát hiện.
Sau khi Bạch Hoài An rời đi, cô vội vàng về nhà, cũng đã muộn mất một giờ đồng hồ, không biết Sở Minh Nguyệt có đang sốt ruột chờ cô không.
Quay về tiểu khu, thời điểm đi qua cái ngõ nhỏ kia, bởi vì ngày hôm qua cô bị tấn công, nên theo bản năng cô có chút phòng bị, nhưng đột nhiên có một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp kéo cô ôm vào lồng ngực.
Bạch Hoài An vì hành động đột ngột này, mà bị dọa tới mức hét to một tiếng, theo bản năng, cô muốn lấy thiết bị tự vệ từ trong túi ra, nhưng đột nhiên bên tai lại truyền đến một giọng nói từ tính khàn khàn.
"Là anh."
Là giọng nói của Hoắc Tùng Quân.
Bạch Hoài An thở dài một hơi nhẹ nhõm, bàn tay nắm chặt đấm nhẹ vào ngực anh: "Anh làm tôi sợ.
Ai cho anh làm tôi sợ? Anh không biết buổi tối mà bị dọa như vậy sẽ sợ đến mức nào đâu."
Giọng cô mang theo nghẹn ngào, vừa rồi cô thực sự đã bị dọa rồi, hiện tại, sau khi biết đấy là Hoắc Tùng Quân, cô có cảm giác như mình vừa sống sót thoát khỏi đại nạn, nước mắt liền chảy ra, mang theo rất nhiều ủy khuất.
Bàn tay to lớn của Hoắc Tùng Quân nắm lấy cổ tay cô, vừa chuẩn bị mở miệng nói thì liền thấy mắt cô rưng rưng nước mắt.
Đôi mắt hoa anh đào của Bạch Hoài An đã đỏ hoa, trong hốc mắt có nước trong veo, xinh đẹp tuyệt trần, làm cho người ta cảm thấy xót xa.
Trái tim Hoắc Tùng Quân bỗng trở nên mềm nhũn, anh đưa ngón cái lên muốn lau đi nước mắt trên mặt cô.
Nhưng càng lau thì nước mắt càng chảy nhiều, lau thế nào cũng không thể sạch được.
"Sao bỗng nhiên em lại trở nên nhát gan mà khóc nhiều như thế này?" Giọng nói của Hoắc Tùng Quân mang theo bất lực và chiều chuộng.
Bạch Hoài An nghẹn ngào khóc, liếc mắt nhìn anh một cái: "Đều là lỗi của anh.
Ai...!ai cho anh làm tôi sợ?"
"Đúng, đúng, đều là anh sai, là anh đã dọa Hoài An.
Đừng khóc nữa được không?"
Hoắc Tùng Quân vô cùng đau lòng: "Buổi tối lạnh lắm, gió cũng lớn nữa, khuôn mặt xinh đẹp như vậy không nên khóc đâu."
Sau đấy Bạch Hoài An cũng ngừng khóc, suy nghĩ một lát liền trừng đôi mắt đỏ hoe lên với anh: "Anh ở đây làm gì?"
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân bỗng trở nên lạnh lùng: "Anh muốn đến đón em tan làm về, nhưng đến công ty lại nghe nói em bị hai cảnh sát đưa đi, cho người gọi em rất nhiều, nhưng không ai nghe máy, đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Hoài An nhìn điện thoại, mới phát hiện điện thoại đã hết pin và tắt máy từ khi nào.
Cô đương nhiên sẽ không giấu giếm chuyện thay An Bích Hà, An Bích Hà đem tất cả mọi chuyện kể qua một lượt.
Hoắc Tùng Quân nghe xong, ánh mắt càng ngày càng lạnh, chẳng trách vừa rồi anh nắm tay lại khiến Bạch Hoài An sợ hãi, khóc thảm thiết như vậy, hóa ra là do Lâm Kỳ đã khiến cô bị ám ảnh.
Còn có An Bích Hà, những lời trước đây anh nói, người phụ nữ này không những không thèm coi trọng mà còn dám làm ra mấy thủ đoạn độc ác như vậy, xem ra không cho cô ta một trận giáo huẩn thì không được.
"Hoắc Tùng Quân, trước đây chúng ta đã từng nói, tôi giúp anh cải thiện giấc ngủ, anh sẽ giúp em tôi quyết An Bích Hà và nhà họ An"
Bạch Bạch Hoài An nói xong, mím môi, có chút chột dạ: "Tôi biết tuy đây không phải một cuộc trao đổi công bằng.
Cho nên anh hãy suy nghĩ kỹ, về sau, chờ khi nào tôi có năng lực, tôi nhất định sẽ báo đáp anh, được không?"
Hoắc Tùng Quân nhìn cô cúi đầu nói mấy lời này, không nhịn được, bàn tay to lớn xoa tóc cô làm nó rối tung.
Anh không thích Bạch Hoài An và anh giống như người xa lạ, cũng không thích chuyện gì Bạch Hoài An cũng phải rành mạch với mình.
Anh muốn mỗi lần cô gặp phải khó khăn, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh.
Anh muốn làm cho Bạch Hoài An bây giờ với lúc mới gặp giống nhau, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh.
Cho dù cô lợi dụng anh, cũng không sao cả.
Bạch Hoài An buộc lại tóc, ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Anh làm gì vậy? Tinh nghịch như thể không khác gì một đứa trẻ"
Hoắc Tùng Quân cắn môi, nhìn đôi mắt sáng như sao của cô, tất cả mọi muộn phiền trong lòng đều tan biến.
Anh nhẹ nhàng cong môi cười một cái, ngón tay giúp cô chỉnh lại mấy sợi tóc chưa gọn gàng.
"Được, anh đồng ý với em, sau này có chuyện gì khó giải quyết cứ tìm anh, chờ khi nào em có năng lực thì báo đáo anh sau"
Bạch Hoài An kinh ngạc nhìn anh tươi cười, tim đập dữ dội, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Cô biết hành động của mình không khác gì một loại cỏ tên Dodder, bám vào người khác, nhưng thù lớn vẫn chưa trả được.
Kẻ thù của Bạch Hoài An là An Bích Hà, cô ta được nhà họ An quyền lực phía sau chống đỡ, một mình cô căn bản đầu không lại.
Hoắc Tùng Quân vươn tay giúp cô, cô đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi từ chối, chỉ có thể tự mình cố gắng sau này báo đáo anh.
Bạch Hoài An nghĩ, trong lòng cô quyết tâm, sau này khi có thời gian nghỉ ngơi, cô nhất định sẽ tìm lại thầy thuốc trước kia, học thật tốt, để chữa khỏi hoàn toàn chứng mất ngủ của Hoắc Tùng Quân.
Ban đêm, Lâm Kỳ nhắm mắt, đang chuẩn bị ngủ.
Đột nhiên cửa phòng bệnh lặng lẽ mở ra, anh ta nghe thấy tiếng động, đột nhiên mở mắt ra, đang chuẩn bị mở miệng hỏi là ai, nhưng đã có một chiếc khăn chặn mồm anh ta, mùi hăng hắc xộc tới, anh ta trực tiếp hôm mê bất tỉnh.
- -------------------.