Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


Lâm Kỳ mơ màng tỉnh lại, tấm đệm êm bên dưới đã biến thành sàn nhà cứng và lạnh bằng, trước mắt là bức tường xám xịt, đây là một nơi dột nát, cỏ dại mọc um tùm thành từng bụi.

Anh ta hoảng sợ mở to hai mắt, đột nhiên nhớ lại chuyện mình ngửi thấy mùi lạ sau đó ngất đi, muốn đứng lên, nhưng xương sườn và xương bắp chân truyền đến một cảm giác đau đớn.

Anh ta đã quên mất, vì muốn hãm hại Bạch Hoài An mà đã làm gãy xương sườn và xương bắp chân của mình, cho nên hiện tại, dù có nguy hiểm đến gần, anh ta cũng không có cách nào trốn chạy.
Lâm Kỳ vừa sợ vừa hối hận, giãy giụa quỳ trên mặt đất, bốn phía không người, anh ta muốn trốn khỏi đây.

Giây tiếp theo, một đôi giày da màu đen chặn trước mặt hắn, Lâm Kỳ sợ hãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng của Hoắc Tùng Quân, trong nháy mắt, anh ta cảm thấy sau lưng bỗng trở nên lạnh cóng.

"Hoắc...!Tổng giám đốc Hoắc."
Lâm Kỳ sợ tới mức giọng nói đã bắt đầu run rẩy, sau khi Bạch Hoài An rời đi, anh ta biết Hoắc Tùng Quân nhất định sẽ không tha cho anh ta, nhưng điều anh ta không ngờ được là Hoắc Tùng Quân lại nhanh tới như vậy, căn bản anh ta đã tính sáng mai sẽ rời khỏi thành phố An Lạc.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống anh ta, ánh mắt và ánh trăng bên ngoài lạnh lùng giống nhau.

"Lâm Kỳ, tôi tìm cậu cũng đã được một năm, cậu giỏi trốn đấy"
Giọng nói của anh trầm thấp, lãnh đạm, nhẹ nhàng bay bổng, nhưng khi lọt vào tại Lâm Kỳ, lại nghe không khác gì lời đòi mạng.

"Tổng giám đốc Hoắc, tôi không có ý bỏ trốn, tôi chỉ là nghỉ việc ở nhà họ An, tôi chỉ muốn về quê mà thôi, sau đấy...!Tôi, tôi cũng không có lý do gì phải trốn tránh anh"
Lâm Kỳ cười lấy lòng anh.

Hoắc Tùng Quân cười khinh thường: "Lâm Kỳ, cậu nhìn lại bộ dạng của bản thân hiện tại xem, tôi đến đây để nói chuyện phiếm với cậu sao?"
Anh vừa nói xong, Triệu Khôi Vỹ và vệ sĩ phía sau tiến lên, ánh mắt đều lạnh lùng, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Lâm Kỳ, xoa tay, thử vũ khí.

Lâm Kỳ trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nếu Hoắc Tùng Quân đã biết phòng bệnh của anh ta, vậy chắc chắn anh cũng biết chuyện anh ta ra tay với Bạch Hoài An.

Hoắc Tùng Quân vì Bạch Hoài An, ngay cả hôn ước cũng có thể hủy, nếu biết anh ta muốn sát hại Bạch Hoài An, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.


"Tổng giám đốc Hoắc, tôi nói, tôi nói tất cả, là An Bích Hà bày ra âm mưu sau đấy bắt tôi làm như vậy, cho dù là một năm trước hay lần này, đều là cô ta ra lệnh cho tôi làm"
Lâm Kỳ cực kỳ cẩn trọng ngẩng đầu nhìn Hoắc Tùng Quân, môi đang run lẩy bẩy: "Tôi và cô Bạch không thì không oán, đương nhiên sẽ không tự nhiên ra tay với cô ấy.

An Bích Hà nắm được nhược điểm của tôi, cho nên tôi không thể không làm theo lời của cô ta.

Tổng giám đốc Hoắc, xin tha mạng cho tôi, xin tha mạng cho tôi lần này, những lời tôi nói nhất định không có gì giả dối"
Khóe miệng Hoắc Tùng Quân buông lỏng: "Tôi hỏi cậu, mẹ của Bạch Hoài An có phải do An Bích Hà hại chết không?"
"Ơ?"
Lâm Kỳ có chút sửng sốt, lắc đầu, vô cùng thành thật: "Tổng giám đốc Hoắc, chuyện này tôi không rõ lắm.

Lúc đấy tôi chưa làm việc cho cô ta, thật sự không biết cô ta đã làm những gì."
Nhìn thấy ánh mắt Hoắc Tùng Quân lạnh thêm, anh ta vội vàng bổ sung: "Tuy nhiên, tôi nghe nói, cô ta cho y tá một khoản tiền, yêu cầu đổi y tá, tất cả những chuyện còn lại, tôi đều không biết"
Hoắc Tùng Quân nhíu mày, những lời này vẫn chưa thể coi là chứng cứ chính xác, chỉ có thể chứng minh, mẹ Bạch Hoài An và An Bích Hà có liên quan đến nhau.

Nhưng chỉ cần cô ta có chút thủ đoạn hoặc tìm đến người đã chết, vậy có thể dễ dàng tự lôi bản thân vào cuộc.

Trong lòng rõ ràng biết rõ, tất cả đều là do An Bích Hà giở trò, nhưng lại không có căn cứ chính xác, điều này ít nhiều cũng làm cho Hoắc Tùng Quân cảm thấy phiền toái, ánh mắt nhìn về phía Lâm Kỳ cũng càng thêm lạnh lẽo.

"Trước đây cậu đã từng thay An Bích Hà làm những chuyện xấu nào, dù là năm hay mười chuyện cũng phải khai hết ra, tôi còn có thể suy nghĩ tha cho cậu một mạng.

Nhưng nếu cậu che giấu chuyện gì hoặc là nói dối dù chỉ một từ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu."
Lâm Kỳ vừa nghe thấy lời này, tâm trạng phức tạp, trong lòng anh ta thực sự sợ hãi, sợ rằng cho dù anh ta nói hết sự thật cũng vô dụng, Hoắc Tùng Quân vẫn sẽ xuống tay với anh ta.

Nhưng nhìn bộ dạng lạnh lùng kia của Hoắc Tùng Quân, anh ta lại không dám cái gì cũng không nói.

Tiếp theo, anh ta thành thật khai ra tất cả những chuyện An Bích Hà đã ra lệnh cho anh ta làm.


An Bích Hà hạ lệnh giết Bạch Hoài An, đây là việc độc ác nhất, trừ lần đó ra, anh ta thực sự chưa từng hại đến tính mạng của bất kì ai.

Phần lớn đều là, vòng luẩn quẩn, bất kỳ cô gái nào có mâu thuẫn với An Bích Hà, An Bích Hà đều ra lệnh cho Lâm Kỳ đi thu thập thông tin, bê bối người khác, làm cho vị hôn thê của họ hủy hôn ước.

Ví dụ như, cô chủ nhà nào mà có dáng vẻ xinh đẹp, nổi bật hơn An Bích Hà ở các buổi tiệc, An Bích Hà cũng hạ lệnh cho Lâm Kỳ hủy dung nhan của họ, sau đó giả vờ tạo dựng một sự cố ngoài ý muốn.

Từng chuyện một được kể ra, nhóm người Triệu Khôi Vĩ không khỏi chau mày.

Rất nhiều chuyện không thể coi là chuyện nhỏ được.

Triệu Khôi Vĩ thường xuyên đi cùng Hoắc Tùng Quân, cũng biết một số chuyện trong đấy.

Tất cả mọi người đều nghĩ đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại không ngờ sau lưng còn có An Bích Hà ngầm hãm hại.

Sau khi Lâm Kỳ nói xong, chiếc áo bệnh nhân sau lưng đã ướt sũng mồ hôi, mỗi cũng tím tái.

"Tổng giám đốc Hoắc, tôi nói xong rồi, toàn bộ đều nói hết rồi"
Hoắc Tùng Quân nhìn thoáng qua Triệu Khôi Vĩ: "Đã ghi âm lại hết chưa?"
Ánh mắt Lâm Kỳ kinh ngạc, nhìn thấy Triệu Khôi Vĩ lấy ra một chiếc bút ghi âm: "Tất cả đều đã được ghi âm lại ở đây."
"Tổng giám đốc Hoắc, anh thực sự đã ghi âm sao?" Lâm Kỳ kinh ngạc, không khỏi hô to một tiếng.

Hoắc Tùng Quân liếc mắt nhìn anh ta: "Như thế nào, không lẽ toàn bộ những gì cậu nói đều là giả dối?"
Lâm Kỳ lúc này mới phát hiện bản thân mình đã phản ứng quá mức, vội vàng lắc đầu: "Không, không, đều là sự thật".


Chỉ là anh ta cho rằng Hoắc Tùng Quân chỉ định nghe một chút chuyện, không ngờ anh lại ghi âm, những chuyện này đều vô cùng bí mật, chỉ có anh ta và An Bích Hà biết.

Tim anh ta đập mạnh như sấm, nếu những chuyện này truyền ra ngoài, An Bích Hà nhất định sẽ bị rất nhiều người tấn công, anh ta là đồng phạm, nhất định cũng sẽ không có kết cục tốt.

Việc này đều là do An Bích Hà ra lệnh, nhưng người chấp hành lại là anh ta, vậy nên cả người bị hại và An Bích Hà nhất định sẽ không tha cho anh ta.

Anh ta cắn chặt răng, không chần chừ được nữa, chỉ cần hôm nay Hoắc Tùng Quân tha cho anh ta một mạng, anh ta nhất định sẽ tận dụng thời gian, lập tức trốn thoát, đi đến nơi thật xa, không bao giờ trở về nữa.

Hoắc Tùng Quân nhìn thoáng qua ánh mắt thâm trầm của anh ta liền biết ngay trong lòng anh ta đang nghĩ gì, anh quay lại nói mấy câu với Triệu Khôi Vĩ, sau đấy đôi chân dài bước ra ngoài.

Triệu Khôi Vĩ thần sắc lạnh lùng, dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người phía sau, hai người cao to phía sau bước tới, nhấc bổng Lâm Kỳ lên, không khác gì xách một con gà con, nhấc anh ta ra khỏi mặt đất.

Bởi vì chân của Lâm Kỳ đang bị gãy, giờ lại bị treo lên, nhìn qua còn có vài phần đáng thương.

Nhưng trong mắt Triệu Khôi Vĩ lại không có chút gì gọi là thương xót, anh ấy đi đến trước mặt Lâm Kỳ, thở dài một hơi: "Cậu nói xem, cậu ra tay với ai cũng được, nhưng tiếc là cậu lại cố tình ra tay với cô Bạch."
"Anh, anh muốn làm gì?" Lâm Kỳ hoảng sợ.

Triệu Khôi Vĩ nhéo tay, xiết chặt nắm đấm của mình: "Thời điểm anh ra tay hãm hại cô ấy, hẳn là anh nên biết, cô ấy là người rất quan trọng với Tổng giám đốc Hoắc nhà chúng tôi, nếu ra tay, nên biết sẽ phải gánh hậu quả gì".

Nói xong, không đợi Lâm Kỳ trả lời: "Phanh" một cú đấm được giáng xuống bụng anh ta.

Sắc mặt Lâm Kỳ nhăn nhúm lại, thần sắc vô cùng khốn khổ, một đấm này của Triệu Khôi Vĩ, mạnh hơn mấy cái đấm cùng cú đá của Bạch Hoài An rất nhiều.

Anh ta có cảm giác tất cả nội tạng đều đã lệch khỏi vị trí.

Triệu Khôi Vĩ đánh xong liền lui lại sau lưng từng bước, một tên vệ sĩ tiến lên, hung dữ cười với Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ liều mạng lắc đầu, vừa định kêu lên sợ hãi, nhưng một cú đấm nữa đã được giáng xuống, tiếng kêu sợ hãi liền bị ngưng lại ở trong cổ họng, anh ta lại bị đánh tiếp một cái.


Triệu Khôi Vĩ đứng ở một bên, vẻ mặt thản nhiên lôi điện thoại ra bấm, nghe tiếng kêu thất thanh của Lâm Kỳ vang lên liên tục, sau đấy một lúc lâu không còn nghe thấy gì nữa, anh ấy mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn một cái.

"Trợ lý Triệu, anh ta chỉ mới ngất đi thôi."
Tên vệ sĩ tự sờ sờ đầu mình, có chút chột dạ: "Hình như tôi ra tay hơi mạnh."
Triệu Khôi Vĩ nhíu mày, thấy vải bằng của Lâm Kỳ đã bị nhuỗm đỏ, cả người giống như biến thành một người máu, nhìn qua rất thê thảm.

"Tát nước cho anh ta tỉnh lại"
Lời nói vừa dứt, vệ sĩ đã mang đến một chai nước tạt lên mặt Lâm Kỳ.

Hiện tại buổi tối thời tiết có chút lạnh, đột nhiên bị dội nước lạnh, Lâm Kỳ cảm thấy lạnh run người, tất cả vết thương trên người anh ta, đều không ngừng kêu đau.

Thấy Triệu Khôi Vĩ đi về phía mình, Lâm Kỳ cành sợ hãi hơn: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi."
"Hiện tại cậu đã biết người nào có thể trêu chọc và người nào không thể trêu chọc chưa?"
Triệu Khôi Vĩ mới vừa nói xong, Lâm Kỳ liều mạng gật đầu lia lịa: "Tôi biết rồi, tôi thật sự đã biết.

Tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, tôi không nên ra tay với cô Bạch"
Đều do anh ta đã tin tưởng lời nói của An Bích Hà, thực sự tin Bạch Hoài An chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, thực sự tin Hoắc Tùng Quân không hề quan tâm đến Bạch Hoài An, và thật sự nghĩ rằng nhà họ An sẽ che chở toàn bộ cho anh ta.

Hiện tại anh ta mới thực sự ý thức được, cái gì là sợ hãi, những người này là thực sự muốn đánh chết anh ta.

Lâm Kỳ khóc rất thê thảm, Triệu Khôi Vĩ xoa xoa lỗ tai, không kiên nhẫn nói: "Im đi, khó nghe chết đi được"
Anh ta lập tức dừng lại, sợ hãi nhìn Triệu Khôi Vĩ: "Cầu xin anh buông tha cho tôi, chỉ cần anh buông tha cho tôi, cả đời này tôi sẽ không xuất hiện ở thành phố An Lạc nữa.

Tôi nhất định sẽ cút đi thật xa, sẽ không làm gì gây hại đến cô Bạch nữa, tôi thực sự biết sai rồi."
Triệu Khôi Vĩ nhìn thấy bộ dạng hèn hạ của anh ta, trong lòng cảm thấy cực kì chán ghét: "Có chuyện này, nếu cậu có thể làm được, tôi sẽ để cậu đi."
"Chuyện gì?"
Lâm Kỳ có một chút sửng sốt, lập tức ý thức được đây chính là cơ hội duy nhất của mình, vội vàng mở miệng: "Bất luận là chuyện gì, tôi đều làm được."
Triệu Khôi Vĩ vừa lòng gật đầu, mở miệng nói: "Tổng giám đốc Hoắc của chúng tôi yêu cầu cậu đến cục cảnh sát tự thú, mang tất cả hành vi phạm tội của cậu khai hết ra, sau đó chỉ ra và xác nhận người đứng sau là An Bích Hà"
- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận