Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp, sắc mặt mang theo chút ngưng trọng.

An Bích Hà hẹn anh đến một câu lạc bộ tư nhân, cô nam quả nữ, tuyệt đối không có chuyện gì tốt, có lẽ trong đó còn có âm mưu.

Những tin nhắn này không ngừng lăn qua lộn lại trong lòng anh một vòng, nhìn thấy bốn chữ "Mẹ Bạch Hoài An" này, vẻ mặt thoáng chút do dự.
Hoài An đối với với chuyện này luôn canh cánh trong lòng, nhưng vẫn không tra được tin tức hữu dụng nào, duy nhất một người có thể trông cậy vào được lại biến mất không thấy.

Bây giờ An Bích Hà chủ động nhắc tới chuyện này, cô ta định nói gì đây?
Hoắc Tùng Quân hai mắt tối sầm, anh không nghĩ tới An Bích Hà sẽ thừa nhận hành vi phạm tội của mình.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian anh và Bạch Hoài An hẹn nhau là bảy giờ rưỡi, bây giờ đã là sáu giờ, vẫn còn một thời gian nữa, anh sẽ tranh thủ qua gặp An Bích Hà, nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì..
Nghĩ đến đây, Hoắc Tùng Quân đánh tay lái, chạy xe về phía câu lạc bộ tư nhân Úy Lam.

Câu lạc bộ tư nhân này được coi là mỏ vàng có tiếng ở thành phố An Lạc, đảm bảo bí mật thông tin khách hàng cũng như sự riêng rất tốt.

Khi Hoắc Tùng Quân đến nơi, còn có một nhân viên trực tiếp tới đón, tươi cười khéo léo cung kính: "Cậu Hoắc, cô An đang đợi anh ở phòng số 2109."
Anh cau mày, trực tiếp đi đến phòng bao noi An Bích Hà đang ở.

Gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: "Mời vào"
Hoắc Tùng Quân một mặt bình tĩnh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bóng người bên trong, vẻ mặt ngưng trọng, sững sờ tại chỗ, vô thức thức kêu to một tiếng: "Hoài An."
Tại sao Bạch Hoài An lại ở đây, không phải chỗ này là An Bích Hà đặt sao?
Ngay khi vừa dứt lời, bóng người đã lao về phía anh, Hoắc Tùng Quân vô thức bắt lấy, ngay khi người này nằm gọn trong vòng tay anh, vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân sững sờ.

Không đúng, đây không phải là Bạch Hoài An.

Tuy bộ dáng rất giống nhau, cách ăn mặc, kiểu tóc và trang điểm đều giống nhau, dưới ánh đèn hơi mờ, thoạt nhìn giống như Bạch Hoài An, nhưng mùi trên người đối phương lại không đúng.

Bạch Hoài An sẽ không dùng mùi thơm ngọt ngào như vậy, trước giờ mùi hương trên người cô ấy vô cùng thuần khiết, mang theo một mùi thơm dịu nhẹ.

Sau khi nhận ra có gì đó không ổn, thân thể Hoắc Tùng Quân trở nên cứng ngắc, thấy người nọ muốn tiến tới hôn mình, trong lòng anh không khỏi cảm thấy chán ghét, trực tiếp vung tay đẩy người phụ nữ ra.

Người nọ không có phòng bị, trực tiếp ngã xuống đất khiến cô ta đau đớn kêu lên một tiếng.

Giọng nói vừa phát ra, ánh mắt của Hoắc Tùng Quân càng trở nên lạnh lùng hơn.

Đây là giọng của An Bích Hà.

“An Bích Hà, cô đang làm trò gì vậy?” Giọng điệu của Hoắc Tùng Quân lạnh như băng, ánh mắt và khóe miệng đều toát lên vẻ lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

An Bích Hà không tránh được liền cảm thấy có chút sợ run người, lập tức một cảm giác ủy khuất xuất hiện trong lòng.

Cô ta thật lòng rất thích Hoắc Tùng Quân, nhưng nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào chuyện cứu mạng anh trước đó mới có thể nhận được sắc mặt tốt của anh.

Bây giờ đối mặt với ánh mắt kinh tởm của anh, An Bích Hà đột nhiên không biết nên làm như thế nào.

"Hoắc Tùng Quân, em." Khi cô ta vừa mở miệng, Hoắc Tùng Quân liền lên tiếng ngắt lời.

Anh trực tiếp chất vấn: "Vì sao cô lại ăn mặc giống Hoài An?"
Hình dáng cơ thể của An Bích Hà có phần giống với Bạch Hoài An, nếu như mặc đồ giống nhau thì cũng không có gì.

Điều đáng kinh tởm chính là cô ta đã trang điểm để biến các nét trên khuôn mặt mình sao cho giống với Bạch Hoài An, thần thái cố gắng giống với Bạch Hoài An, dưới ánh đèn mờ mờ, quả thực là giống nhau như đúc.

Ngay cả Hoắc Tùng Quân khi vừa mới bước vào, thiếu chút nữa cũng nhận nhầm An Bích Hà thành Bạch Hoài An.

Điểm này khiến anh thật sự cảm thấy ghê tởm.

An Bích Hà mím môi nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng: "Tùng Quân, không phải anh rất thích dáng vẻ như vậy sao? Anh xem em đã trở thành bộ dáng giống như vậy, em cũng không khác Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An đó cũng không thể so được với em.

Có phải em mặc quần áo, trang điểm sẽ giống cô ấy như đúc không?"
“Đủ rồi”
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn biết nguyên nhân cái chết mẹ của Bạch Hoài An, không phải đến để nghe cô nói những điều này.

Nếu cô muốn nói thì nói thẳng, nếu như không muốn nói thì tôi không có thời gian nghe những lời vô nghĩa."
Anh không có chút kiên nhẫn vào khiến An Bích Hà sững người tại chỗ, cô ta gắt gao nắm chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, lòng bàn tay đau trong lòng cũng đau.

Hôm nay, cô ta đã buông bỏ tất cả tôn nghiêm của bản thân, bắt chước cách ăn mặc của người phụ nữ mà cô ta ghét nhất, suýt chút nữa ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra, cố gắng làm cho Hoắc Tùng Quân chỉ cần liếc mắt nhìn cô ta một cái, thích cô ta một chút, nhưng thực tế lại tát cô ta một cái thật đau.

Cho dù cô ta ăn mặc như thế này, Hoắc Tùng Quân đối với cô ta cũng chỉ có chán ghét như trước.

Cô ta nhẫn nhịn chịu đựng, nở một nụ cười cứng ngắc, sau đó chỉ chỉ về một bên ghế số pha: "Ngồi xuống đi, những chuyện anh muốn biết, em đều sẽ nói cho anh biết"
Hoắc Tùng Quân ngồi xuống sô pha, mùi hương ngọt ngào càng nồng nặc không khỏi khiến dạ dày anh khó chịu.

Anh chịu đựng cơn buồn nôn dữ dội, trực tiếp lên tiếng: "Nói đi, rốt cuộc mẹ của Bạch Hoài An chết như thế nào?"
Động tác của An Bích Hà thoáng dừng lại: "Về chuyện hôn ước của chúng ta, chẳng lẽ anh không muốn nói với em sao?"
“Còn có chuyện gì để nói?”
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Chuyện hôn ước của chúng ta bắt đầu cũng là do cô đe dọa, ngay từ đầu nó đã không nên tồn tại.

Bây giờ chuyện hôn ước đã chấm dứt, gia đình hai bên cũng đã lên tiếng thanh minh, nhà họ Hoắc cũng đã thu xếp ổn thỏa cho nhà họ An, vậy thì còn chuyện gì để nói.

"
An Bích Hà hít sâu một hơi, sắc mặt đỏ bừng: "Chẳng lẽ anh ngay cả ý kiến của em cũng không muốn hỏi sao?"
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, bởi vì trang điểm rất giống với Bạch Hoài An, khiến cho Hoắc Tùng Quân có cảm giác kỳ quái, không giống như thích mà là cảm thấy không được tự nhiên và chán.

ghét.

Anh bèn nhìn đi chỗ khác không muốn tiếp tục nhìn cô ta nữa.

Hành động này bị An Bích Hà hiểu là lương tâm cắn rứt, cô ta cảm thấy khá hơn một chút, nước mắt lăn dài trong hốc mắt, mí mắt đỏ bừng, thân hình gầy gò vô cùng đáng thương.

"Hoắc Tùng Quân, người đính hôn với anh là em chứ không phải nhà họ An, rõ ràng em chỉ là một người, chẳng lẽ anh không muốn tôn trọng ý kiến của em dù chỉ là một chút? Cho dù anh có muốn giải trừ hôn ước, hẳn là nên nói với em một tiếng chứ không phải với bố em.

Hoắc Tùng Quân, ở trong lòng anh, có phải em một chút cảm giác tồn tại cũng không có phải không? Chẳng lẽ ngay cả tư cách cùng anh nói chuyện em cũng không có?".

Thanh âm của cô ta mang theo vài phần đáng thương, nếu có người xem thì chắc chắn đã bị cô ta chinh phục từ lâu rồi.

Nhưng người ngồi đối diện với cô ta lại là Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân đối với An Bích Hà rất lạnh lùng, từ lâu anh đã sớm nhìn thấu tính cách của cô ta, cũng sẽ không bị bộ dạng đáng thương lúc này của cô ta mê hoặc.

"An Bích Hà, trong lòng cô thật sự đã biết đáp án, vì sao còn bắt tôi phải nói lại lần nữa?"
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn cô ta: "Lúc trước trong bữa tiệc, tôi đã nói rõ ràng với cô chuyện giải trừ hôn ước, nhưng thái độ của cô đã nói cho tôi biết rằng cô sẽ không bao giờ đồng ý.

Vì phía bên cô không thể thực hiện được, tôi chỉ có thể tìm đến người làm chủ"
"Đối với tôi mà nói, miễn là đạt được mục tiêu, còn quá trình như thế nào cũng không quan trọng."
Cho dù cô ta ăn mặc như thế này, Hoắc Tùng Quân đối với cô ta cũng chỉ có chán ghét như trước.

Cô ta nhẫn nhịn chịu đựng, nở một nụ cười cứng ngắc, sau đó chỉ chỉ về một bên ghế số pha: "Ngồi xuống đi, những chuyện anh muốn biết, em đều sẽ nói cho anh biết"
Hoắc Tùng Quân ngồi xuống sô pha, mùi hương ngọt ngào càng nồng nặc không khỏi khiến dạ dày anh khó chịu.

Anh chịu đựng cơn buồn nôn dữ dội, trực tiếp lên tiếng: "Nói đi, rốt cuộc mẹ của Bạch Hoài An chết như thế nào?"
Động tác của An Bích Hà thoáng dừng lại: "Về chuyện hôn ước của chúng ta, chẳng lẽ anh không muốn nói với em sao?"
“Còn có chuyện gì để nói?”
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Chuyện hôn ước của chúng ta bắt đầu cũng là do cô đe dọa, ngay từ đầu nó đã không nên tồn tại.

Bây giờ chuyện hôn ước đã chấm dứt, gia đình hai bên cũng đã lên tiếng thanh minh, nhà họ Hoắc cũng đã thu xếp ổn thỏa cho nhà họ An, vậy thì còn chuyện gì để nói.

"
An Bích Hà hít sâu một hơi, sắc mặt đỏ bừng: "Chẳng lẽ anh ngay cả ý kiến của em cũng không muốn hỏi sao?"
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, bởi vì trang điểm rất giống với Bạch Hoài An, khiến cho Hoắc Tùng Quân có cảm giác kỳ quái, không giống như thích mà là cảm thấy không được tự nhiên và chán.

ghét.

Anh bèn nhìn đi chỗ khác không muốn tiếp tục nhìn cô ta nữa.

Hành động này bị An Bích Hà hiểu là lương tâm cắn rứt, cô ta cảm thấy khá hơn một chút, nước mắt lăn dài trong hốc mắt, mí mắt đỏ bừng, thân hình gầy gò vô cùng đáng thương.

"Hoắc Tùng Quân, người đính hôn với anh là em chứ không phải nhà họ An, rõ ràng em chỉ là một người, chẳng lẽ anh không muốn tôn trọng ý kiến của em dù chỉ là một chút? Cho dù anh có muốn giải trừ hôn ước, hẳn là nên nói với em một tiếng chứ không phải với bố em.

Hoắc Tùng Quân, ở trong lòng anh, có phải em một chút cảm giác tồn tại cũng không có phải không? Chẳng lẽ ngay cả tư cách cùng anh nói chuyện em cũng không có?".

Thanh âm của cô ta mang theo vài phần đáng thương, nếu có người xem thì chắc chắn đã bị cô ta chinh phục từ lâu rồi.

Nhưng người ngồi đối diện với cô ta lại là Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân đối với An Bích Hà rất lạnh lùng, từ lâu anh đã sớm nhìn thấu tính cách của cô ta, cũng sẽ không bị bộ dạng đáng thương lúc này của cô ta mê hoặc.

"An Bích Hà, trong lòng cô thật sự đã biết đáp án, vì sao còn bắt tôi phải nói lại lần nữa?"
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn cô ta: "Lúc trước trong bữa tiệc, tôi đã nói rõ ràng với cô chuyện giải trừ hôn ước, nhưng thái độ của cô đã nói cho tôi biết rằng cô sẽ không bao giờ đồng ý.

Vì phía bên cô không thể thực hiện được, tôi chỉ có thể tìm đến người làm chủ"
"Đối với tôi mà nói, miễn là đạt được mục tiêu, còn quá trình như thế nào cũng không quan trọng."
An Bích Hà sửng sốt trong chốc lát, ủy khuất mím môi: "Anh coi chuyện đính hôn của chúng ta trở thành chuyện làm ăn à?"
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân không thể giải thích được: "Lời này của cô đúng là kỳ lạ.

Hôn nhân không có tình yêu thì cũng chỉ là chuyện làm ăn thôi.

Dù là nhà họ Hoắc hay nhà họ An thì đều cho rằng như vậy.

Trong lòng cô cũng có mục đích riêng, cố tình dùng loại ngữ khí này nói ra, có phải có chút nực cười quá không?"
An Bích Hà cứng họng không trả lời được.

Đúng vậy, cô ta vẫn luôn biết rằng Hoắc Tùng Quân không có tình cảm gì với mình, là cô ta ép Hoắc Tùng Quân ly hôn, hơn nữa còn dùng mạng sống của chính mình uy hiếp Hoắc Tùng Quân, để anh đồng ý kết hôn với mình.

Trong lòng cô ta cũng rất rõ ràng, mẹ Hoắc chính là nhìn trúng gia thế của nhà họ An, mà nhà họ An cũng coi trọng thực sự của nhà họ Hoắc.

Ngoài cái này ra thì không có gì khác.

Nhưng An Bích Hà không tin, cô ta từ nhỏ đến lớn một lòng đều đặt trên người Hoắc Tùng Quân, khó khăn lắm mới có thể đính hôn với người mình yêu lại cứ như vậy bị đối phương coi như không có chuyện gì mà giải trừ hôn ước, làm sao cô ta có thể bằng lòng.

“Hoắc Tùng Quân, em yêu anh như vậy, tại sao anh lại không thể thích em một chút?” An Bích Hà sát đến gần anh, vẻ mặt bắt chước Bạch Hoài An rất đáng thương.

Tuy cô ta vô cùng ghét gương mặt của Bạch Hoài An, nhưng không thể không thừa nhận khuôn mặt này có bao nhiêu ưu việt, ngay cả khóc cũng khiến cho người ta càng thêm thương cảm.

Đặc biệt là Hoắc Tùng Quân thích Bạch Hoài An như vậy, cô ta lại càng muốn đánh liều một phen.

Cô ta cúi đầu khóc nức nở, bàn tay trắng mịn vén tóc ra sau tại, động tác này có bao nhiêu phong tình, cố ý kéo dài đường eyeliner, mí mắt khẽ nhếch lên, ánh mắt trong veo như tơ.

Hoắc Tùng Quân trong lòng rất chán ghét, nhưng không biết tại sao, thân nhiệt hơi tăng lên một chút, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Không thích hợp, tình huống lúc này vô cùng không thích hợp.

Hoắc Tùng Quân đầu óc rối loạn, ong ong khó chịu, cả người thậm chí có chút choáng váng.

Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nữ rất nũng nịu.

"Hoắc Tùng Quân, em yêu anh như vậy, chẳng lẽ anh không muốn em sao?"
- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui