Vẻ mặt Lâm Bách Châu khựng lại, vậy mà Hoài An lại nói với anh ta.
Ánh mắt anh ta phức tạp, lần trước Bạch Hoài An nhìn bức ảnh, rõ ràng đã tràn đầy khát vọng với Hoắc Tùng Quân rồi, lúc này mới qua mấy ngày, còn chưa đến một tuần, vậy mà bọn họ đã làm hòa rồi.
Bản lĩnh của tên Hoắc Tùng Quân này thật là lớn mà.
Giọng nói của anh ta lạnh lùng: “Một người bạn vô tình chụp được gửi cho tôi, có vấn đề gì?”
Có vấn đề gì, vấn đề quá lớn rồi.
Trước khi đến bệnh viện, Hoắc Tùng Quân cảm thấy Lâm Bách Châu cố ý lấy được bức ảnh đó, sau đó khiến bức ảnh đó trở nên ám muội không rõ ràng, muốn khiêu khích quan hệ của anh mà Bạch Hoài An.
Nhưng sau khi đến bệnh viện, hỏi cái này với Lâm Bách Châu, anh vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Lâm Bách Châu, không phát hiện thấy anh ta nói dối.
Hai bức ảnh này thật sự là bạn của anh ta đưa cho anh ta.
“Đưa bức ảnh cho tôi xem” Anh nhìn Lâm Bách Châu, giọng nói cường ngạnh.
Lâm Bách Châu không vui cau mày: “Hoắc Tùng Quân, anh đang ra lệnh cho tôi sao? Tôi không phải nhân viên của anh, anh bảo tôi cho anh xem ảnh thì tôi liền cho anh xem sao, anh cho rằng mình là ai chứ?”.
Hoắc Tùng Quân thấy anh ta như vậy, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Lâm Bách Châu, tôi nói cho anh biết, có lẽ anh đã bị người khác lợi dụng rồi.
Có người cố ý đưa cho anh bức ảnh đó, muốn khiêu khích quan hệ của tôi và Hoài An”
“Vậy thì làm sao chứ?”
Lâm Bách Châu không chịu thua nhìn anh, cười: “Đây chính là thứ mà tôi muốn thấy.
Tôi cũng không thích anh và Hoài An ở cạnh nhau, có loại chuyện tốt này, tôi bị lợi dụng cũng không và cả”
Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy, trong lòng dâng lên tức giận, tràn đầy phiền muộn.
Tên em trai này của Lâm Bách Vĩ bị làm sao vậy?
Khi nhỏ thì ngoan ngoãn như vậy, đuổi theo sau lưng bọn họ, luôn mồm gọi anh ơi, sao bây giờ lại trở thành người khiến người khác muốn đạp cho hai phát như vậy chứ?
Lâm Bách Châu nhìn Hoắc Tùng Quân, cũng một mặt chán ghét.
Anh trai mình và Hoắc Tùng Quân lớn lên cùng nhau, quan hệ còn thân thiết hơn với người em trai ruột là mình.
Mỗi lần đều đứng về phía Hoắc Tùng Quân, chuyện này đã khiến anh ta ôm hận từ lâu rồi, cộng thêm việc hai người đều thích Bạch Hoài An, cho nên mới như vậy, nhìn thấy nhau là thấy phiền.
“Lâm Bách Châu, tôi không đùa với anh, người phía sau có thể là An Bích Hà.
Cậu cũng không phải là không biết thái độ của An Bích Hà đối với Hoài An”.
Anh nói như vậy, Lâm Bách Châu cũng do dự.
Mặc dù anh ta không muốn nhìn thấy Hoắc Tùng Quân, nhưng quả thật thật sự thích Bạch Hoài An, cũng không muốn để An Bích Hà làm tổn thương đến Bạch Hoài An, trước kia cô đã chịu nhiều khổ cực rồi.
“Này, xem đi”
Lâm Bách Châu lấy điện thoại ra, ném cho Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân nhìn hai bức ảnh đó, mặc dù lúc trước Bạch Hoài An đã miêu tả lại cho anh, nhưng khi nhìn thấy hai bức ảnh này, sắc mặt anh vẫn đen lại.
Quá ám muội rồi, quả khiến người khác tưởng tượng rồi.
Lúc trước vốn dĩ Bạch Hoài An nhìn thấy dấu son môi mà đã hiểu nhầm rồi, lại nhìn thấy hai bức ảnh này nữa, chẳng chắc cô lại tức giận như vậy, mấy ngày liền đều không quan tâm đến mình.
Đặc biệt là nữ chính trong bức ảnh này còn là An Bích Hà, là kẻ thù không đội trời chung của Bạch Hoài An.
“Con mẹ nó ai gửi cho anh hai bức hình này?"
Hoắc Tùng Quân không khỏi bùng nổ, vẻ mặt vô cùng âm u.
Lâm Bách Châu cũng có chút không tự nhiên, lén lút lấy hai bức ảnh này cho Bạch Hoài An xem, cố ý khiến cô hiểu nhầm, mình làm chuyện này cũng quá bỉ ổi.
“Cậu hai nhà họ Tân”
Anh ta trực tiếp bán người gửi ảnh.
An Bích Hà làm ra loại chuyện ghê tởm như vậy, không thể để Bạch Hoài An biết được.
Bây giờ cô ấy đang bận chuyện cho cuộc thi thiết kế hai tuần sau, không được phân tâm, vẫn nên để anh giải quyết thôi.
Hai người nói chuyện, xe đã lái đến dưới nhà Bạch Hoài An rồi.
Bạch Hoài An xuống xe, Hoắc Tùng Quân mới đưa chiếc túi trong tay cho cô: “Về đi, tối ngủ một giấc”
“Được.” Bạch Hoài An ngẩng đầu nhìn anh, mím môi, vừa đi hai bước, đột nhiên quay người chạy lại.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, thẹn thùng cười, giống như một bông hoa đào vậy, vô cùng mê hoặc.
“Hoắc Tùng Quân, chuyện lúc trước mà anh nhắc đến...!Ừm, phương thức trả góp đó, tôi đồng ý”
Nói xong câu này, Bạch Hoài An đến tại cũng đỏ bừng, vội vàng quay người chạy vào bên trong.
Hoắc Tùng Quân ngẩn ra đứng yên tại chỗ, đợi khi phản ứng lại, người đã không thấy nữa rồi.
Anh cúi đầu khóe môi nhếch lên, một lúc lâu sau mới cười lớn, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: “Bạch Hoài An này, sớm.
muộn gì cũng bị em ép điên mất
Vừa rồi anh nên giữ cô lại, hỏi cô hồn cô một hồi mới đúng, thật sự làm lỡ mất thời cơ mà.
Khi Bạch Hoài An vào nhà, tại vẫn còn đỏ.
Sở Minh Nguyệt nhìn thấy cô về, cười tiến lên trước ôm cô: “Cậu còn biết trở về à?”
Bạch Hoài An ngẩn ra, oan ức cong môi: “Cậu chẳng quan tâm gì tớ cả, cả ngày đều không gọi điện thoại cho tớ”
Sở Minh Nguyệt nhéo mũi cô: "Còn học cách người xấu cáo trạng trước nữa”
“Sáng nay tớ không thấy cậu đâu, đều gấp đến điên rồi, may mà Hoắc Tùng Quân gọi điện thoại nói với tớ, nếu không tớ sẽ thông báo tìm người mất tích mất.”
- -------------------.