Sau đó vài ngày, Uất Trì Ảnh Quân cùng Cố Hiểu Khê đến nhà hàng dùng bửa.
Hai người họ không hề ngại ngùng, hạnh phúc nắm tay nhau cùng vào trong, phía trước họ là nhân viên phục vụ đang dẫn đến bàn đã được Ảnh Quân đặt sẵn.
Không biết là vô tình hay hữu ý, Joanna cũng có mặt trong nhà hàng đó, và cứ thế ba người họ đã chạm mặt nhau.
Vừa thấy Uất Trì Ảnh Quân, Joanna liền đi đến chào hỏi.
" Uất Trì lão đại, đã lâu không gặp.
Anh vẫn khỏe chứ? "
" Vẫn khỏe.
" Vì Cố Hiểu Khê đang ở bên cạnh, Uất Trì Ảnh Quân bối rối không biết nên xử lý thế nào cho phải.
Joanna đưa mắt nhìn nữ nhân đi cùng anh đến đây.
Tuy chỉ gặp một lần và lần đó đã là mấy ngày trước nhưng vừa nhìn thì cô ta đã nhận ra Cố Hiểu Khê.
Gương mặt thoáng chốc bất ngờ, sau đó nở nụ cười thích thú rồi reo lên như thể rất kinh ngạc: " Cố đại tiểu thư, cô cũng đến dùng bửa cùng Uất Trì lão đại sao? "
Cố Hiểu Khê đảo mắt đầy khó chịu rồi gật đầu cho có lệ.
Joanna đặt tay dưới cằm, giả vờ nghĩ ngợi điều gì đó rồi hỏi:
" Cô là vị hôn thê của Nhạc lão đại, nhưng bây giờ lại dùng bửa cùng Uất Trì lão đại, vậy rốt cuộc quan hệ của hai người là gì vậy? Mà khoan đã, cô có biết hai bang phái của họ là kẻ thù của nhau không? "
Cố Hiểu Khê cuối cùng cũng không chịu được bộ dạng giả tạo đáng ghét của cô ả.
Cô đứng dậy và dùng giọng điệu bề trên với Joanna: " Bộ dạng nhiều chuyện của cô làm tôi khó chịu thật đó.
"
" Cô khó chịu vì những sự thật mà tôi vừa nói sao? " Joanna giương mắt chọc tức Cố Hiểu Khê.
" Chị gái một chân đạp hai thuyền thì làm sao em gái có thể là người tốt đẹp được.
" Joanna vẫn không dừng lại, cô ta ghé sát vào tai Cố Hiểu Khê và gằn từng chữ, không nhanh không chậm nhắc nhở: " Bảo em gái cô tránh xa Di Hòa ra, nếu không tôi sẽ khiến cô ta phải hối hận vì động đến nam nhân của tôi.
"
" Nam nhân của cô? Ý cô là người đã từ hôn cô đúng không? " Cố Hiểu Khê cũng không tỏ ra yếu thế, chỉ một câu nói đã ghim thẳng vào tim Joanna khiến mặt cô ta xám xịt, thẹn quá hóa giận mà giơ tay định tát cô.
Khoảnh khắc bàn tay với bộ móng dài và nhọn sắp chạm vào má Cố Hiểu Khê thì bị một sức mạnh ngăn lại.
Nhờ được Uất Trì Ảnh Quân giữ lấy tay Joanna, Cố Hiểu Khê cũng tiến đến, áp sát bên tai, thấp giọng nói vẻ hung ác: " Đừng nói là tôi không nhắc cô, nếu để tôi biết cô động đến em gái tôi, bằng tất cả khả năng tôi sẽ làm cô hối hận vì đã được sinh ra trên đời này.
"
" Được, vậy tôi và cô cùng chờ xem ai mới là người phải hối hận.
"
Cố Hiểu Khê nghe Joanna Stella đắc ý nói xong, cô không nói không rằn quay lưng rời đi.
Uất Trì Ảnh Quân thấy vậy thì thở dài một hơi rồi đuổi theo sau.
Vốn dĩ là bửa ăn chỉ có hai người họ, giờ lại bị Joanna phá hỏng mọi thứ.
Anh quay người, đi được vài bước thì nghe giọng Joanna vang lên ở phía sau: " Uất Trì lão đại, Ngài có muốn hợp tác với tôi không? " Ảnh Quân khi ấy còn nghĩ mình nghe nhầm, anh quay đầu lại thì thấy Joanna cười lên nụ cười giảo hoạt đặc trưng của cô ả.
Sau khi giận dữ bỏ đi vì cuộc gặp gỡ không hề muốn gặp, Cố Hiểu Khê đến hầm gửi xe để lấy xe rời đi.
Trong lúc cô đang di chuyển thì gặp một nhóm người cao lớn mặc đồ đen của vệ sĩ, họ đang chia nhau tìm kiếm điều gì đó, trông bộ dạng ai nấy cũng vô cùng khẩn trương.
Nhìn thấy Cố Hiểu Khê, một trong số những người đó đã chạy đến và hỏi cô:
" Tiểu thư, cho hỏi cô có gặp một cô gái mặc váy trắng, đi chân trần chạy qua đây không? "
" Không thấy! " Có lẽ còn tức giận chuyện trong nhà hàng nên giọng Cố Hiểu Khê rất lỗ mãng.
" Cảm ơn cô.
"
Người vệ sĩ kia nhận được câu trả lời của Cố Hiểu Khê, gương mặt theo đó cũng thất vọng.
Cậu ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng ra lệnh cho những vệ sĩ còn lại.
" Tiếp tục chia nhau tìm tiểu thư.
"
" Rõ.
"
Cả đám người bọn họ chạy đến nơi khác và tiếp tục chia nhau tìm cô gái kia.
Cố Hiểu Khê khi ấy cũng không có tâm trạng để bận tâm những chuyện đó.
Cô đảo mắt một lượt để tìm xe của mình và rất nhanh nó đã trong tầm mắt.
Cô tiến đến chỗ xe đang đậu vì chẳng thể nào ở lại nhà hàng này thêm giây phút nào nữa, nhưng đang đi thì đột nhiên bị một cánh tay từ đâu nắm lấy.
Khi ấy cô không nghĩ người này là Uất Trì Ảnh Quân vì lực này rất nhẹ, hơn nữa lòng bàn tay rất nhỏ và mềm mại nên cô đoán là con gái.
Cố Hiểu Khê quay đầu lại để xem là người nào.
Hiện lên trong mắt cô là một cô gái rất trẻ với gương mặt đang vô cùng hoảng loạn, mặc một chiếc váy trắng dài qua đầu gối, đi chân trần và dưới chân là những vết thương nhỏ, có lẽ trong lúc bỏ chạy đã bị ngã rất nhiều lần.
Có lẽ đây chính là người mà bọn vừa nãy đang tìm kiếm, nhưng một cô gái trẻ như cô ấy đã làm gì khiến họ phải khẩn trương muốn bắt như vậy chứ? Trong lúc Cố Hiểu Khê vẫn còn đang suy nghĩ, cô gái kia càng nắm chặt lấy tay cô, không ngừng vang xin, giọng như sắp vỡ ra vì khóc:
" Xin chị...!xin hãy giúp tôi rời khỏi đây...!xin hãy giúp tôi thoát khỏi đám người kia...!" Cô ấy vừa nói, đôi mắt hoảng sợ nhìn tứ phía xem bọn người kia đã phát hiện ra cô hay chưa.
Cố Hiểu Khê không phản ứng vì mãi nhìn vào gương mặt này.
Cô gái này nhìn rất quen, dường như cô đã gặp qua ở đâu rồi thì phải? Trong tức khắc, Cố Hiểu Khê giật nảy người, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc sau khi nhớ ra.
" Khiết Vy, là em đúng không? ".