Nhớ lại lúc còn ở phòng tiệc, Uất Trì Ảnh Quân sau khi phát hiện Cố Hiểu Khê đột nhiên biến mất, anh đã quay về lữ quán và tìm khắp nơi nhưng kết quả vẫn là không tìm thấy.
Trong lúc sắp phát điên vì sự thoát ẩn thoát hiện của cô, anh tình cờ thấy James đang hốt hoảng chạy đến phòng nghỉ của mình.
Cậu ấy vừa thấy anh trở về liền chạy đến, mặt mày nghiêm trọng, giọng run run nói: " Lão đại, khi nãy thuộc hạ đến gặp Điềm Điềm nhưng phát hiện phòng cô ấy đã được thu dọn ngăn nắp, hành lý cũng không còn.
"
Ảnh Quân đanh mặt lại rồi cùng James đi kiểm tra camera.
Sau khi xem qua, họ phát hiện trước khi anh về đây thì Cố Hiểu Khê và Trần Điềm Điềm lên một chiếc taxi rồi cùng nhau rời đi.
Vì hành lý trong phòng Cố Hiểu Khê vẫn còn nên Ảnh Quân nghĩ rất nhanh cô sẽ quay lại.
Và đúng như những gì anh suy đoán, một mình Cố Hiểu Khê quay trở về.
" Em vừa đi đâu vậy? " Giọng Uất Trì Ảnh Quân nghe lạnh như băng.
" Cố gia, Điềm Điềm đâu? Sao cô ấy không trở về cùng Người? " James đưa mắt nhìn phía sau Cố Hiểu Khê, nhưng lúc này Trần Điềm Điềm đã không còn đi cùng cô nữa.
Vẻ mặt cậu ấy hiện lên vẻ lo lắng, không ngừng hỏi cô.
Cố Hiểu Khê thở dài một hơi, nhưng đã trả lời bằng thái độ nhẹ như không: " Aryeh cần người trở về, cô ấy đã về đó rồi.
"
Thời khắc đó, James không tin vào tai mình.
Cậu chết trân vài giây gương mặt bàng hoàng.
" Cố gia, sao Người không ngăn cô ấy lại? "
" James, Điềm Điềm cũng có nỗi khổ riêng khiến cô ấy không thể tiếp nhận tình cảm của cậu.
" Lời Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng, bình thản đến độ không ai trong hai người họ nhận ra cô cũng đau lòng đến dường nào.
" Người có thể giúp tôi đến Aryeh không? Tôi muốn gặp cô ấy.
"
" Đó không phải là nơi cậu muốn đến là đến.
"
Nhìn thấy James sụp đổ, Cố Hiểu Khê muốn an ủi nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể giữ lại tỏng lòng.
" Chủ tớ hai người tàn nhẫn y như nhau.
"
Trước lời trách móc của Uất Trì Ảnh Quân, ánh mắt Cố Hiểu Khê hiện lên vẻ mệt mỏi và vô hồn.
Cô lúc này vô cùng bình thản đáp lại một câu, sau đó trở về phòng trong cô độc.
" Hai người muốn trách tôi những gì thì để ngày mai nói có được không, bây giờ tôi mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi.
"
Khi giải quyết xong chuyện của Trần Điềm Điềm, Cố Hiểu Khê trở về phòng của mình và thay ra một bộ đồ ngủ thật thoải mái.
Ngay lúc chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi sau một ngày dài trải qua nhiều cảm xúc thì bên ngoài có người đến và gõ cửa.
Dù không muốn gặp ai vào lúc này nhưng cô vẫn cố gắng rời khỏi giường và kiểm tra xem là ai.
" Bà là? "
Xuất hiện trước cửa phòng của Cố Hiểu Khê là một người phụ nữ trung niên mặc trang phục của nhân viên lữ quán.
Khi thấy cô, bà kính cẩn cúi chào, trên tay bà ấy còn cầm theo một chiếc khay, trên đó là một chén trà được đậy nắp cẩn thận.
" Uất Trì lão đại căn dặn tôi mang trà an thần đến cho Cố gia.
"
Dù rằng lúc này hai người bằng mặt không bằng lòng nhưng ít ra anh vẫn luôn quan tâm đến cô.
Thấy người phục vụ ấy có vẻ thật thà nên Cố Hiểu Khê cho phép bà mang trà vào phòng.
Vừa ngồi xuống, cô nói:
" Mang lại đây.
"
" Dạ.
"
Lúc chuẩn bị uống, cô ngửi thấy mùi đắng trong trà nên đã do dự đặt xuống rồi đưa mắt nhìn người phụ nữ, ánh mắt dò hỏi bà ấy.
" Trong này có gì? "
" Dạ, là tâm sen, lá vong, táo nhân và hoa lài tươi.
"
Cố Hiểu Khê nghe vậy cũng có chút yên tâm.
Nâng chén trà trên tay, cô lại thấy bà ta nhìn mình không rời mắt.
" Còn chuyện gì sao? "
" Uất Trì lão đại dặn tôi phải tận mắt nhìn Người uống hết chén trà mới được rời đi.
"
Sau khi uống cạn chén trà an thần, rất nhanh Cố Hiểu Khê cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cô cố gắng mở mắt trong mệt mỏi nhưng khi ấy đôi mắt không viết vì sao chỉ muốn dính chặt lại, cả người lúc đó đã không còn chút sức lực nào và lảo đảo.
Khi chén trà trên tay rơi xuống đất cũng là lúc Cố Hiểu Khê ngã xuống.
Cùng lúc này, Uất Trì Ảnh Quân định đưa James ra ngoài để quên đi nỗi buồn vì chuyện của Trần Điềm Điềm.
Trên dãy hành lang để rời khỏi lữ quán, một nữ nhân viên trên tay cầm theo chiếc khay đựng nước đã vô tình đụng vào người Ảnh Quân do lúc đi cô ta đã cúi gầm mặt.
Hậu quả là bộ suit lịch lãm của anh đã bị ướt do nước từ khay đổ lên.
Cô ta sau sự việc ấy thì hốt hoảng, bối rối vội bỏ khay nước xuống và vụng về lau chỗ bị ướt trên người Uất Trì Ảnh Quân,còn không ngừng nói lời xin lỗi vì sự vô ý của mình.
Nhưng tay cô ta còn chưa chạm được vào người anh thì bị anh phủ phàng hất ra.
" Cô đi đường sao không nhìn hả? " Ảnh Quân phẫn nộ quở trách, đồng thời phủi phủi chỗ bị ướt trên áo.
" Xin lỗi Uất Trì lão đại.
Do trên mặt tôi có vết sẹo nên không dám làm bẩn mắt Ngài.
Xin Ngài tha tội.
"
Do thấy giọng cô gái này khàn hơn những người bình thường, anh hỏi một cách vô thức:
" Giọng cô sao vậy? "
Cô ta nghe hỏi thì thận trọng đáp: " Do lúc nhỏ nhà tôi bị cháy, vì hít phải khí độc nên giọng cũng bị hỏng.
"
Uất Trì Ảnh Quân nghe vậy cũng không truy hỏi tiếp, chỉ nói ngắn gọn với cô gái ấy: " Sau này chú ý một chút.
"
" Dạ.
"
Uất Trì Ảnh Quân nói dứt thì cùng James rời đi.
Khi tiếng bước chân của hai người họ đã xa dần, nữ nhân viên lúc này mới ngẩng đầu lên.
Khóe môi cô ta nhếch lên để lộ nụ cười âm hiểm cùng với vết sẹo dài bên má trái khiến người khác nhìn thấy phải rùng mình sợ hãi.
Cô ta vốn xinh đẹp, nhưng từ khi có vết sẹo thì không ai dám đến gần.
Mà người này không ai khác chính là Tống Phù Ngọc.
Tống Phù Ngọc lấy tay sờ lên vết sẹo, lòng thầm nghĩ đến Cố Hiểu Khê.
Lần đó nếu không phải tại cô thì Uất Trì Ảnh Quân cũng không cho người đem cô ta về Trung Đông.
Trong lúc giằng co chạy trốn thuộc hạ Hoàng Long thì gương mặt bị thương, để lại vết sẹo không thể trị được.
Mỗi lần nhìn vào gương và thấy vết sẹo, ngọn lửa hận thù trong lòng Tống Phù Ngọc ngày càng dâng lên.
" Chúng ta vẫn chưa xong đâu, Cố Hiểu Khê.
".