Sau chuyến đi Nhật Bản, Uất Trì Ảnh Quân đến Trung Đông đến nay đã được một tháng rưỡi.
Suốt một tháng rưỡi ấy, anh và Cố Hiểu Khê không thường xuyên liên lạc với nhau.
Vì cả hai biết đối phương đều bận nên chỉ có thể giữ riêng nỗi nhớ nhung mỗi ngày.
Ở Cố thị, từ khi Trần Điềm Điềm rời đi, Cố Hiểu Khê lại không muốn tuyển trợ lý mới khiến công việc có phần bận hơn cả trước.
Sáng ngày hôm đó, trong lúc cô đang làm việc thì nhận được cuộc gọi đến từ Cố Khuynh Nhược.
Nhận điện thoại, dáng vẻ mệt mỏi Cố Hiểu Khê lập tức thay đổi, công việc đang làm cũng dừng lại.
Gương mặt cô hiện lên vẻ nghiêm trọng, cất tiếng gọi Cố Khuynh Nhược nhưng thay vào đó chỉ là tiếng khóc nức nở của em gái.
" Khuynh Nhược, đừng khóc, có chuyện gì nói chị nghe đi.
"
Không biết là vì chuyện gì, Cố Hiểu Khê sau khi nghe Cố Khuynh Nhược nói xong, vẻ mặt cô sững sờ, ngạc nhiên rồi dần trở nên đờ đẫn.
Sau một hai tiếng gọi từ phía bên kia điện thoại, Cố Hiểu Khê mới lấy lại được ý thức và nhanh chóng rời khỏi công ty.
Tại bệnh viện, khi thang máy vừa kịp mở ra, Cố Hiểu Khê vội chạy ngay đến phòng bệnh số 6.
Thời khắc đẩy cửa bước vào, Thái Tuyết Anh và Cố Khuynh Nhược vẫn chưa nhận ra cô đã đến.
Mẹ con hai người họ nước mắt giàn giụa, còn Cố Sâm thì mặc quần áo của bệnh nhân và nằm nghỉ trên giường bệnh cách đó không xa.
Hóa ra lúc nãy Cố Khuynh Nhược gọi điện báo tin Cố Sâm đang đi dạo trong vườn thì bị ngất, vì lo lắng nên cô ấy không nói được gì ngoài khóc, còn kêu cô nhanh chóng đến xem ông ấy thế nào.
Khi thấy Thái Tuyết Anh đã khóc đến nỗi không thể khóc tiếp, Cố Hiểu Khê mới hỏi chuyện bà:
" Ba sao rồi? Bác sĩ nói thế nào? "
Bà ấy vừa nghe hỏi đến tình trạng của Cố Sâm đã cúi đầu, cố nén đi đau lòng, khăn giấy cầm chặt trên tay lâu lâu lại thấm nước mắt đang rơi: " Bác sĩ kiểm tra và nói rằng ba con bị bệnh nan y.
"
" Nan y? "
" Đã là giai đoạn cuối rồi.
"
Sắc mặt Cố Hiểu Khê thoáng chốc đã tái nhợt, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Cô không khỏi bàng hoàng, khẽ đưa mắt nhìn Cố Sâm.
Không biết qua bao lâu, khi Cố Sâm tỉnh lại, Thái Tuyết Anh và Cố Khuynh Nhược đã thôi khóc.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của mẹ con họ, ông chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói: " Trên đời này ai mà không chết chứ, đừng quá đau lòng.
Nhìn Hiểu Khê xem, con bé còn không thèm khóc.
"
" Trong mắt ba con là người lòng dạ sắt đá vậy sao? "
Cố Sâm nghe giọng lạnh nhưng băng của Cố Hiểu Khê, bất giác thở ra một hơi.
Đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của cô vẫn khô ráo, từ sâu thẳm trong đôi mắt ấy không nhìn ra một tia đau lòng nào.
Cố Sâm cười thầm một tiếng, lồng ngực có chút đau đớn.
" Con sẽ gọi bác sĩ vào kiểm tra một lần nữa.
"
" Không cần đâu.
Dù sau thì kết quả vẫn là giai đoạn cuối.
" Cố Sâm thất vọng đáp lời.
Ông dừng lại vài giây rồi nói tiếp: " Hiểu Khê, ba có chuyện muốn nói với con.
"
Mẹ con Thái Tuyết Anh nghe vậy thì cùng nhau rời đi.
Khi chỉ còn hai người họ, Cố Sâm ngoắt tay ra hiệu cho con gái.
" Hiểu Khê, con đến ngồi cạnh ba đi.
"
Cố Hiểu Khê có chút nghĩ ngợi nhưng vẫn làm theo.
Cô đến chiếc ghế được đặt kế bên giường bệnh và ngồi xuống.
Khi đã ngồi vào chỗ ngay ngắn, cô liền vào thẳng vấn đề: " Ba biết mình bị bệnh được bao lâu rồi? "
" Là hai tuần trước.
Chỉ là không ngờ dì con và Khuynh Nhược lại đau lòng đến vậy.
"
" Họ đương nhiên sẽ đau lòng.
"
Cố Sâm và Cố Hiểu Khê chỉ nói với nhau được vài câu thì rơi vào im lặng.
Khác với Cố Khuynh Nhược, Cố Hiểu Khê không có nhiều thời gian ở bên cạnh ba của mình, vì vậy giữa họ cũng không có nhiều chuyện để tâm sự.
Thời gian dài nhất hai người họ đã từng vui vẻ nói chuyện là năm năm, nhưng đó cũng là chuyện của hơn hai mươi năm trước.
Phải mất một lúc sau, Cố Sâm mới có thể cất lời nói với con gái.
" Hiểu Khê à, trong hai đứa con, tuy Khuynh Nhược là đứa nhỏ nhất nhưng ít ra sau khi ba mất, con bé vẫn còn có mẹ.
Nhưng còn con, từ nhỏ đã mất mẹ, nếu ba mất rồi thì con chẳng còn ai nữa.
Con là người mà ba lo lắng nhất.
"
" Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Giống như 22 năm trước vậy, chỉ có mỗi con ở Anh Quốc và không có người thân ruột thịt nào.
"
Cố Hiểu Khê đã trả lời bằng thái độ nhẹ tựa lông hồng, nhưng chính điều đó đã làm trái tim Cố Sâm như bị ai khác bóp nghẹn.
Có một điều mà cô không ngờ rằng là ông vẫn luôn vì chuyện năm đó mà day dứt đến tận bây giờ.
" Ba biết con là một người mạnh mẽ, nhưng người mạnh mẽ vẫn cần có chỗ dựa.
Hiểu Khê, ba không biết mình còn sống được bao lâu, ba chỉ sợ khi ba mất rồi thì con chỉ còn một mình.
Mà đời này tâm nguyện duy nhất của ba chính là được dắt tay con vào lễ đường, như vậy ba mới không thấy hổ thẹn khi gặp lại mẹ con.
"
Trước những lời Cố Sâm nói, Cố Hiểu Khê không thể hiện thái độ quá rõ ràng.
Cô trầm ngâm một lúc, không nhanh không chậm trả lời:
" Con biết rồi.
Ba nghỉ ngơi đi, con sẽ quay lại sau.
"
Cố Hiểu Khê dặn dò Cố Sâm xong thì dứt khoác đứng dậy và rời đi.
Trên dãy hành lang, cô thơ thẩn rẽ vào cửa thoát hiểm ít người xuất hiện.
Cánh cửa khép lại phía sau, cô tựa lưng vào bức tường phía sau với dáng vẻ vô hồn.
So với tâm nguyện của Cố Sâm, chấp nhận sự thật rằng ông sắp không qua khỏi do bệnh tật mới là nguyên nhân khiến cô suy sụp như thế này.
Nhưng chỉ khi không có ai, Cố Hiểu Khê mới để lộ ra sắc mặt đau buồn.
Tuy tình cảm cha con giữa hai người họ bề ngoài có vẻ không tốt, nhưng cô đối với ông vẫn còn sự kính trọng.
Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra từ trong túi, lưỡng lự một lúc mới có đủ dũng khí để gọi đi.
Những cuộc gọi đầu đối phương không nghe máy, đến khi Cố Hiểu Khê gọi đến cuộc gọi thứ ba, Uất Trì Ảnh Quân mới nghe máy.
" Anh đây, Hiểu Khê.
" Trong giọng anh không giấu được sự hân hoan khi thấy cô gọi đến cho mình.
" Em xin lỗi vì đã làm phiền anh lúc này.
"
" Sao thế? Em nhớ anh rồi sao? Anh cũng rất nhớ em.
"
" Ảnh Quân...!" Giọng cô ngập ngừng hồi lâu, mỗi lần muốn nói ra lại có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ họng.
" Hiểu Khê, em sao thế? Anh nghe giọng em có vẻ không ổn, em đang ở đâu vậy? "
Uất Trì Ảnh Quân phát hiện có tiếng nức nở ở chỗ của Cố Hiểu Khê, điều đó làm anh hoang mang và không khỏi lo lắng cho đối phương.
Nhưng Cố Hiểu Khê không đáp lời những gì Ảnh Quân vừa hỏi.
Cô bắt lại hơi thở, khi đã bình tĩnh trở lại thì dè dặt hỏi.
" Ảnh Quân, anh sẽ cưới em chứ? "
" Hôm nay em sao thế? Có chuyện gì với em vậy? "
Cố Hiểu Khê không giải thích chuyện của Cố Sâm với Ảnh Quân vì cô chỉ muốn biết anh có muốn kết hôn với cô hay không.
" Uất Trì Ảnh Quân, chúng ta kết hôn có được không? "
Đáp lại Cố Hiểu Khê là một sự im lặng đến đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, Uất Trì Ảnh Quân ở đầu dây bên kia vô cùng bình thản mà đáp lời.
" Ngoại trừ chuyện kết hôn, những thứ khác anh đều có thể cho em.
".