Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng ngày diễn ra hôn lễ cũng đã đến.
Theo ý muốn của Cố Hiểu Khê, hôn lễ được tổ chức tại thánh đường và cách trang trí vô cùng đơn giản.
Trong phòng chờ, Cố Hiểu Khê có chút căng thẳng nên không ngừng hít thở thật sâu.
Cô nhìn vào chiếc gương trên bàn trang điểm, những suy nghĩ trong đầu không ngừng xuất hiện khiến cô đắm chìm vào chúng.
Đến khi bên ngoài có người đến gõ cửa, Hiểu Khê mới giật mình và lấy lại tỉnh táo.
" Mời vào.
"
Cố Sâm và Thái Tuyết Anh bước vào.
Vì là ngày trọng đại của Cố Hiểu Khê nên cả hai ăn mặc rất trang trọng.
Lúc bước vào, cô để ý thấy trên tay Cố Sâm có cầm theo một túi hồ sơ, nhưng cô cũng không để ý lắm đến thứ đó.
Thái Tuyết Anh vượt lên trên chồng mình, chạy đến chỗ Cố Hiểu Khê và ôm lấy cô, vỗ về nói:
" Thật không ngờ lại nhanh đến vậy, mới đó mà Hiểu Khê đã gả đi rồi.
"
Cố Hiểu Khê cười ngượng không đáp.
Cố Sâm cũng tiến đến chỗ con gái, hướng túi hồ sơ đang cầm về phía cô và nói bằng giọng hạnh phúc.
" Hiểu Khê à, ba không có gì nhiều, chỉ có thể tặng cho con thứ này làm của hồi môn.
"
Dù không biết bên trong túi hồ sơ là gì nhưng Cố Hiểu Khê vẫn nhận lấy.
Cố Sâm còn nôn nóng hơn con gái, không quên nói với cô:
" Con mở ra xem bên trong có sai sót gì không.
"
" Dạ.
"
Vì cũng tò mò của hồi môn mà Cố Sâm tặng cho Cố Hiểu Khê nên lúc cô mở túi hồ sơ ra, Thái Tuyết Anh cũng nghía qua xem thử.
Mở sợi dây phía trên ra và kéo tờ giấy bên trong, cả Cố Hiểu Khê cũng như Thái Tuyết Anh không hẹn mà đồng loạt kinh ngạc, đặc biệt là Thái Tuyết Anh.
Bà ấy nghĩ mình hoa mắt nên không ít lần nhìn lại nội dung trong tờ giấy rồi lại đưa mắt nhìn Cố Sâm.
Không sai! Đó là giấy chuyển nhượng cổ phần.
Toàn bộ cổ phần Cố Sâm đang nắm giữ đồng loạt chuyển hết qua cho Cố Hiểu Khê.
Nói cách khác, của hồi môn mà ông tặng cho con gái, chính là Cố thị.
" Mấy năm nay con quản lý Cố thị rất tốt, đáng lẽ ba nên giao nó cho con sớm hơn.
"
Ở một nơi khác, Cố Khuynh Nhược trong lúc chờ đến thời gian diễn ra hôn lễ thì vô cùng nôn nóng.
Tuy rằng anh rễ của mình không phải Uất Trì Ảnh Quân nhưng trong thời gian qua tận mắt nhìn thấy những cử chỉ ân cần mà Nhạc Thiếu Siêu dành cho Cố Hiểu Khê, cô ấy cũng dần thay đổi suy nghĩ của mình.
Có lẽ do quá hồi hợp chờ được nhìn thấy Cố Hiểu Khê bước ra, Khuynh Nhược đã lo lắng đến nổi không giữ được bình tĩnh nên chạy ra bên ngoài để hít thở không khí.
Nhưng do bên ngoài khá nóng, dẫn đến trán cô ấy xuất hiện mồ hôi nên phải chạy vào nhà vệ sinh để chỉnh trang lại mọi thứ.
Trên đường đi, cô vô tình đụng trúng một người phụ nữ vừa từ trong nhà vệ sinh bước ra, hậu quả là cả hai đã ngã xuống nền cỏ.
May thay cú ngã không có gì nghiêm trọng, nhưng người phụ nữ kia lúc ngã đã làm rơi chiếc kính mát đang đeo xuống.
Cố Khuynh Nhược nhanh chóng đứng dậy, vội chạy đến chỗ bà ấy để xin lỗi.
Vì có mang một chiếc mũ kèm mạng che mặt nên lúc Khuynh Nhược chạy đến, bà vội vàng nhặt chiếc kính mát màu đen và mang vào.
" Thật ngại quá, dì không sao chứ? "
Cố Khuynh Nhược khẩn trương và đưa tay đỡ người phụ nữ ấy, nhưng bà đã phớt lờ ý tốt của cô và xua tay từ chối chạm vào người mình.
Tuy vậy, bà vẫn đáp lời một cách trang nhã.
" Tôi không sao! "
" Con xin lỗi, là con vô ý quá.
"
" Không sao! Không sao! "
Bà ấy nói dứt thì nhanh chóng rời đi.
Sau khi cả hai đã cách nhau một đoạn rất xa, Cố Khuynh Nhược vẫn còn đứng ngây tại chỗ.
Trong đầu cô không ngừng xuất hiện một câu: " Đôi mắt của dì ấy...!"
Khi ý thức được thời gian không còn sớm, Khuynh Nhược nhanh chóng chỉnh lại lớp trang điểm cũng như trang phục của mình.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô nghe tiếng có người gọi mình từ phía sau nên đã quay lại xem là ai.
Nhưng chưa thể nhìn thấy là người nào thì đột nhiên một chiếc khăn từ đâu xuất hiện, bịt lấy mũi của cô.
Do hít phải thuốc mê nên cô đã mất đi ý thức và dễ dàng bị người khác mang đi.
Cố Khuynh Nhược vừa bị kẻ khác bắt đi thì không lâu sau hôn lễ bắt đầu.
Trước lúc Cố Hiểu Khê xuất hiện, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, mái tóc được rẻ ngôi cẩn thận, khoác trên mình bộ vest được cắt may cầu kì của Anh.
Tuy bị chiếc kính đen che đi gần nửa khuôn mặt, lại ở độ tuổi không còn trẻ nhưng vẫn không giấu được dáng vẻ phong độ và khí chất cao quý của ông ta.
Sánh bước cùng ông ấy là người phụ nữ khi nãy đã va chạm với Cố Khuynh Nhược.
Người phụ nữ cũng ở độ tuổi trung niên nhưng mang thân hình xinh đẹp, nước da trắng ngần, mái tóc màu nâu nhạt, mặc trên người bộ váy liền và đội chiếc mũ kèm mạng che mặt.
Cả hai người họ cùng mặc trang phục màu xanh lam và đeo kính mát màu đen.
Họ bước vào thánh đường và lặng lẽ ngồi ở hàng ghế gần cuối, nơi ít người chú ý nhất.
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Tại thánh đường hôm ấy tổng cộng không quá mười người.
Những hàng ghế ở lối ra vào trong thánh đường được trang trí bằng một chậu hoa.
Màu sắc chủ đạo của buổi lễ cũng nhẹ nhàng và tươi sáng mang ý nghĩa về một tương lai tốt đẹp hơn và một cái kết viên mãn cho cuộc sống hôn nhân.
Những chiếc ghế tại hội trường cũng được trang trí một cách tỉ mỉ để tạo nên tính trang nhã và nhẹ nhàng.
Nhạc Thiếu Siêu mặc bộ vest lịch lãm, đứng bên dưới người chủ trì buổi lễ.
Khi cánh cửa mở ra, Cố Hiểu Khê khoác tay Cố Sâm, tất cả mọi người cũng đồng loạt đứng dậy.
Thời điểm ông dắt tay con gái bước vào, ánh mắt của người phụ nữ chăm chú vào Cố Hiểu Khê, nhưng đôi lúc cũng liếc đến Cố Sâm.
Thời khắc Cố Sâm trao tay Cố Hiểu Khê cho Nhạc Thiếu Siêu, ông không kiềm được xúc động mà dặn dò anh:
" Đây là đứa con gái mà ba xem như bảo bối, con nhất định không được phụ lòng con bé.
"
Cố Sâm nói xong, vẻ mặt đầy luyến tiếc trở lại chỗ ngồi cùng Thái Tuyết Anh.
Có lẽ vì quá bận nên việc Cố Khuynh Nhược không xuất hiện cũng không có ai phát hiện.
Khi ông vào chỗ ngồi, Thái Tuyết Anh quay sang và hỏi nhỏ bên tai:
" Anh có thấy Khuynh Nhược đâu không? "
Nghe bà ấy hỏi thế, Cố Sâm mới ý thức được từ lúc bước vào đã không thấy con gái nhỏ của mình.
" Anh không thấy con bé.
"
" Con bé đi đâu rồi chứ? "
Lúc này, người chủ trì hôn lễ bắt đầu làm lễ.
" Nhạc tiên sinh, Ngài có đồng ý lấy Cố tiểu thư dẫu ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo đói hay sang giàu, thuận lợi hay trắc trở, Ngài đều tình nguyện yêu cô ấy, động viên cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy? Và tình nguyện mãi mãi một lòng không đổi thay trong suốt cuộc đời của hai người? "
" Tôi đồng ý.
"
Người chủ trì quay sang hỏi Cố Hiểu Khê:
" Cố tiểu thư, cô có nguyện ý lấy Nhạc tiên sinh dẫu ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo đói hay sang giàu, thuận lợi hay trắc trở, cô đều tình nguyện yêu anh ấy, động viên anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy? Và tình nguyện mãi mãi một lòng không đổi thay trong suốt cuộc đời của hai người? "
Cố Hiểu Khê và Nhạc Thiếu Siêu ánh mắt giao nhau.
Cô nhìn anh và nhẹ nhàng nở nụ cười như ánh nắng ban mai, bình thản trả lời:
" Tôi đồng ý.
"
Mọi người trong lễ đường nhìn thấy khung cảnh hạnh phúc này đều cảm thấy vui mừng.
Người chủ trì buổi lễ tiếp tục hỏi những người còn lại trong thánh đường.
" Trước khi tôi tuyên bố Nhạc tiên sinh và Cố tiểu thư là vợ chồng, có vị nào phản đối cuộc hôn nhân này không? "
Người chủ trì vừa dứt câu hỏi, cánh cửa thánh đường đột nhiên bị người khác đẩy mạnh.
Từ bên ngoài, một nam nhân với dáng người cao lớn hiên ngang bước vào, giọng nói vang như sấm phản đối cuộc hôn nhân của Nhạc Thiếu Siêu và Cố Hiểu Khê.
" Tôi không đồng ý! ".