Trưa hôm ấy, Uất Trì Ảnh Quân trở lại tầng hầm với trên tay là khay thức ăn trưa.
Lúc anh ta bước vào, Cố Hiểu Khê nằm co ro trên giường trong tư thế của một thai nhi.
" Em ngồi dậy ăn chút gì đi.
"
Ảnh Quân cất tiếng gọi nhưng Cố Hiểu Khê không trả lời.
Anh ta thấy thế liền đặt khay thức ăn sang một bên, tiến đến và nhẹ nhàng lay người cô.
Thời khắc chạm vào da thịt mềm mại ấy, Ảnh Quân không giấu được vẻ kinh ngạc khi phát hiện cơ thể cô rất nóng.
Anh dịu dàng quay mặt cô lại thì thấy hai bên má cô đã ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi môi không ngừng run lên.
Không hề nghĩ nhiều, Uất Trì Ảnh Quân ngay sau đó vội bế cô rời khỏi tầng hầm.
Không biết qua bao lâu, khi Cố Hiểu Khê tỉnh lại, cô thấy nơi mình đang nằm chính là phòng ngủ của anh ta.
Cô chầm chậm ngồi dậy, không nhớ rõ mình đã rời khỏi tầng hầm bằng cách nào, chỉ nhớ mang máng đột nhiên cảm thấy cơ thể rất khó chịu rồi lịm đi từ lúc nào không hay.
Nhìn quanh căn phòng rộng lớn, nơi này bây giờ chỉ có một mình cô.
Cố Hiểu Khê sớm đoán được Uất Trì Ảnh Quân nhất định sẽ cho thuộc hạ canh gác ở ngoài cửa nên việc thoát ra từ cửa chính là điều không thể.
Cô đi đến chỗ cửa sổ, nơi mà trước đây cô cũng đã từng nhảy qua cành cây cổ thụ để trốn thoát.
Nhưng trong tức khắc, Cố Hiểu Khê nhớ đến cây cổ thụ kia đã bị Uất Trì Ảnh Quân cho người đốn mất, nhất thời trong lòng cô tràn trề thất vọng.
Cô mở cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống bên dưới xem có người canh gác không, sau đó rút đầu vào trong và tiếp tục suy tính trong đầu.
" Nếu em định nhảy xuống dưới, nhẹ nhất cũng là gãy chân.
Mang cái chân gãy ấy bỏ trốn thì sớm muộn gì cũng bị bắt lại thôi.
"
Từ phía sau, bỗng có tiếng nói sang sảng như sấm.
Cố Hiểu Khê có chút giật mình, lúc quay đầu lại thì thấy Uất Trì Ảnh Quân mang theo thức ăn bước vào.
Cô vừa định cất tiếng hỏi thì ai kia cướp luôn lời.
" Bác sĩ nói rằng em bị sốt, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
"
Anh ta đặt thức ăn gần đó cho Cố Hiểu Khê rồi quyết định rời đi.
Lặng đi một hồi, giọng nói trầm và dày của Uất Trì Ảnh Quân nghe có phần u uất.
" Tôi sẽ thả em về, nhưng ít nhất hãy ở lại đây với tôi đến hết ngày hôm nay.
Từ đây đến sáng mai, tôi cũng không ép em phải làm những chuyện kia nữa.
"
Sau bửa trưa Uất Trì Ảnh Quân mang vào cho Cố Hiểu Khê thì anh ta không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Đến tối hôm đó, sau khi ăn tối và thay xong đồ ngủ, cô nghe thấy bên noài có tiếng gõ cửa liền bước ra xem có chuyện gì.
Khi cánh cửa mở ra, trước mặt cô là Hắc Lang đang hạ thấp tầm mắt không dám nhìn trực tiếp mình, trên tay cậu ấy là chiếc khay mang theo ly và một chai Bombay Sapphire.
" Lão đại lệnh thuộc hạ mang đến cho Người.
"
" Không cần đâu! Cậu mang cất đi."
Hắc Lang vẫn không rời đi, Cố Hiểu Khê cũng biết rõ một khi cậu ấy đã nhận lênh thì nhất định phải hoàn thành.
Bất đắc dĩ, cô chỉ còn cách nhận lấy chai rượu để đuổi khéo cậu ấy.
Một lúc lâu sau, Uất Trì Ảnh Quân vào đến phòng ngủ thì thấy rượu và ly vẫn còn đặt trên bàn và chưa được uống qua.
Cố Hiểu Khê thì trong tư thế nửa ngồi nửa nằm trên giường, cố tình lờ đi chuyện anh ta đã vào.
" Em vẫn chưa uống sao? "
" Tôi đang cai rượu.
" Cố Hiểu Khê đáp lại một cách ngắn gọn.
Uất Trì Ảnh Quân nghe vậy thì đảo mắt một vòng đầy khó chịu.
Anh ta kêu lên một tiếng: " Thật là! " rồi đi đến khui chai rượu và uống một ngụm.
Tiếp đến, anh đi đến chỗ Cố Hiểu Khê đang ngồi, bá đạo nâng lấy gương mặt cô và đút cho cô uống ngụm rượu ấy.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Hiểu Khê không lường trước được hành động này của Ảnh Quân, vô tình nuốt lấy ngụm rượu mà anh ta đút cho.
Khi đã nhận thức được mọi chuyện, cô vội xô anh ta ra, dùng tay che miệng miệng lại nhưng lúc này có vẻ đã quá trễ.
" Anh bị điên rồi sao? "
Uất Trì Ảnh Quân không đáo lời, chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay cái lau đi vết rượu còn sót lại nơi khóe miệng, gương mặt cũng toát lên vẻ thỏa mãn.
Trong nháy mắt, Cố Hiểu Khê thấy như có một ngọn lửa lan dần đến cả cơ thể và không ngừng bùng lên một cách dữ đội, cổ họng lại cảm thấy khô khốc, sức lực cũng dần bị rút cạn.
Cảm giác này làm cô nhớ đến lần mình uống thay ly rượu bị bỏ thuốc cho Cố Khuynh Nhược vậy.
Thoáng chốc, mọi chuyện diễn ra đối với Cố Hiểu Khê đã không còn rõ ràng.
Đôi lúc cô thấy mình ngồi trên người Uất Trì Ảnh Quân, tay anh ta lại đặt ngay mông cô, không ngừng dùng tay ấn người đối phương xuống để cự long vào sâu bên trong.
Đến sáng hôm sau, Cố Hiểu Khê đang trong giấc ngủ say thì bị tiếng ồn trong phòng làm cho tỉnh giấc.
Dù chưa mở mắt và nhìn xem là chuyện gì nhưng đập thẳng vào tai cô là âm thanh đầy ám muội của nữ nhân nào đó.
Nghĩ rằng Uất Trì Ảnh Quân mới sáng sớm đã mang nữ nhân về nhà, Cố Hiểu Khê có chút bất mãn vì giữa họ quá ồn ào và làm phiền đến người khác.
Nhưng lặng đi một lúc, nhận ra giọng này rất quen khiến cô phải đứng hình trong vài giây để nhớ xem đây là giọng của người nào..