Khuya hôm đó tại Bán Hải, Uất Trì Ảnh Quân ngồi trước cửa sổ cùng với ly rượu vang đỏ.
Áng trăng đêm nay rất đẹp, rượu cũng rất ngon, chỉ có điều trong lòng anh ta lại trống rỗng.
Nâng ly rượu lên cao, gương mặt Ảnh Quân cũng khắc khoải sự đau khổ.
" Hiểu Khê, tân hôn vui vẻ! "
Cùng thời điểm đó tại biệt thự của Nhạc Thiếu Siêu, Cố Hiểu Khê trên giường ngủ với trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Tuy rằng hai mắt vẫn đang nhắm chặt nhưng toàn thân bắt đầu co giật nhẹ, miệng không ngừng lẩm bẩm hai từ: " Đừng...!mà...!"
Từ lúc bắt đầu lên giường ngủ, Cố Hiểu Khê cứ gặp tình trạng này, tính đến thời điểm này đã là lần thứ ba rồi.
Nhạc Thiếu Siêu vừa nghe tiếng cô lẩm bẩm thì biết cô lại gặp giấc mơ kia bèn vội bật đèn lên rồi nhẹ nhàng lay cô tỉnh dậy:
" Hiểu Khê...!Hiểu Khê à..
"
Cố Hiểu Khê bị cơn ác mộng dọa tỉnh.
Cô mở to mắt đầy kinh hoàng và nhìn chăm chăm lên trần nhà, không rõ những chuyện vừa rồi là thật hay mơ.
Khi đã bắt lại nhịp thở.
ánh mắt của Hiểu Khê nhìn quét qua tứ phía, tức thời tất cả đều rơi vào tĩnh lặng một cách đáng sợ.
" Hiểu Khê.
"
Nhìn sang bên cạnh, Nhạc Thiếu Siêu từ nãy đến giờ đã không rời mắt khỏi cô dù chỉ một giây.
Khi anh tiến đến gần, Cố Hiểu Khê lại sợ hãi thu mình lại.
" Em thấy ổn chứ? "
Vừa hỏi dứt, ánh mắt vô hồn và mệt mỏi đến cùng cực ấy hướng về phía anh.
Trong chốc lát, với đôi mắt rưng rưng ánh lệ và tiếng nức nở vang lên bên trong, Cố Hiểu Khê lao đến và rút đầu vào lòng Nhạc Thiếu Siêu.
" Em không thấy ổn chút nào.
Dù bây giờ em đã thoát khỏi nơi đó nhưng nó cứ ở mãi trong tâm trí em.
Nó cứ xuất hiện mỗi khi em vào giấc ngủ, khiến em không phân biệt được đó là thật hay mơ.
Em không muốn quay lại đó, em không muốn chuyện em trở về đây chỉ là giấc mơ.
Thiếu Siêu, em sợ lắm...!em thật sự rất sợ...!"
Đôi mày Nhạc Thiếu Siêu chau lại, vẻ mặt vô cùng đau lòng nhưng cũng bất lực khi chẳng làm gì được để thay đổi những chuyện Cố Hiểu Khê gặp phải.
" Thiếu Siêu...!anh giúp em với...!" Cố Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi và bất an.
Những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống gương mặt sắc sảo ngập tràn nét bi thương.
Nhạc Thiếu Siêu nâng gương mặt cô lên và dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt.
" Anh sẽ giúp em.
"
Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường và ôm chặt trong lòng.
" Hiểu Khê, ngày mai anh đưa em đến gặp Hoàng Mễ.
" Dứt lời, ẩn sâu trong ánh mắt Nhạc Thiếu Siêu thấp thoáng nỗi sầu muộn khó nhận ra.
Sáng hôm sau có mặt tại nhà Hoàng Mễ, Nhạc Thiếu Siêu và Cố Hiểu Khê ngồi đối diện với bà ấy, tay hai người vẫn đan chặt vào nhau.
Khi anh nói về tình trạng tối qua của cô cho Hoàng Mễ nghe, bà ấy đã đưa cô vào một căn phòng riêng, nơi đây chỉ có bà và cô.
Sau khi trải qua một vài câu hỏi và bài trắc nghiệm của Hoàng Mễ, Cố Hiểu Khê đã ngẩn người một lúc rất lâu mặc cho bà ấy có gọi như thế nào cô vẫn không có phản ứng.
Không biết qua bao lâu, Cố Hiểu Khê nghe tiếng Hoàng Mễ gọi mới lấy lại được tỉnh táo.
" Cô sao vậy? Có cần tôi gọi Nhạc thiếu vào không? "
Cố Hiểu Khê chần chừ một lúc rồi đáp lời Hoàng Mễ: " Tôi không sao! "
" Cứ nói những gì mình đang nghĩ cho tôi biết đi, vì bây giờ tôi đang giúp cô.
"
Cô nhìn Hoàng Mễ đầy ngơ ngác, bà ấy liền nói tiếp: " Melanie à.
Tôi là người điều trị từ nhỏ cho cô, nên sẽ không có gì lạ nếu tôi biết cô đang cần tôi giúp điều gì.
"
Cố Hiểu Khê hơi cúi mặt nhìn xuống.
Lúc này cô cũng có thể bình thản nói những gì mình nghĩ sau khi hít một hơi thật sâu.
" Hoàng Mễ, bà có tin vào kiếp trước kiếp này không? "
Câu hỏi này của Cố Hiểu Khê khiến Hoàng Mễ trầm lặng rất lâu.
Không phải vì bà là bác sĩ nên không biết nên đáp là tin hay không, mà vì lúc này bà không nhìn ra ẩn ý phía sau câu hỏi ấy của cô.
Hoàng Mễ không đáp lời, Cố Hiểu Khê lại nở nụ cười đối phó, trong lòng cô lúc này cũng tràn ngập nghi hoặc.
" Nếu thật sự có kiếp trước kiếp này, vậy bà nghĩ kiếp trước Uất Trì Ảnh Quân là ai? Tại sao anh ta lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? ".