Tại bệnh viện phụ sản, Cố Hiểu Khê ngồi thẩn thờ ngoài hành lang rất lâu.
Dù biết rằng Nhạc Thiếu Siêu sẽ chấp nhận đứa bé nhưng điều đó chỉ càng làm cô thấy có lỗi với anh hơn.
Cô biết mình có lỗi với đứa con này, nhưng chung quy là nó xuất hiện không đúng thời điểm.
Trong lúc bác sĩ chưa gọi tên, Cố Hiểu Khê đã nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, bằng giọng hết sức dịu dàng của một người mẹ nói với đứa trẻ không có duyên với mình.
" Mẹ xin lỗi, là mẹ có lỗi với con.
Mẹ biết mẹ không có tư cách nói điều này, nhưng mẹ thật lòng hy vọng con sẽ được sinh ra trong một gia đình bình thường và hạnh phúc hơn.
Mẹ yêu con.
"
Càng nói sống mũi cô càng cay, khóe mắt bỗng rưng rưng.
Vừa dứt lời, một nữ ý tá từ trong phòng bước ra và gọi tên:
" Cố tiểu thư, mời vào.
"
Nghe đến mình, Cố Hiểu Khê đứng dậy và cầm lấy túi xách.
Nửa bước chân còn chưa thể bước theo nữ y tá vào trong thì đột nhiên từ đâu một sức lực đáng kinh ngạc siết chặt lấy cổ tay.
Từ phía sau Cố Hiểu Khê tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo đến đáng sợ, hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng cùng với cổ tay ngày càng bị người kia siết chặt làm cô phải quay đầu lại xem là ai.
Nhưng chính thời khắc quay đầu lại, cô bỗng thấy sợ hãi và cẩn thận lùi về sau vài bước.
" Sao anh lại ở đây? "
" Lẽ nào tôi không nên ở đây? "
Từ sau khi cho Cố Hiểu Khê về bên Nhạc Thiếu Siêu, Uất Trì Ảnh Quân đã luôn cho người âm thầm theo dõi cô.
Vậy nên chuyện cô có mặt ở bệnh viện phá thai nhanh chóng truyền đến tai anh.
Giọng nói mạnh mẽ của Uất Trì Ảnh Quân vừa dứt thì nữ y tá một lần nữa bước ra và nhắc nhở:
" Cố tiểu thư, bác sĩ đang đợi cô bên trong.
"
" Tôi biết rồi.
" Cố Hiểu Khê không hề quay lại nhưng vẫn đáp lời cô ấy.
Lần này cô không chút né tránh, ánh mắt nhìn Uất Trì Ảnh Quân lạnh thấu xương.
Không chịu thua đối phương, trong mắt Ảnh Quân bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Anh dùng sức siết chặt lấy cổ tay khiến cô đau điếng, đồng thời lớn tiếng thông báo với nữ y tá đứng cách đó không xa.
" Nói với bác sĩ rằng cô ấy đổi ý rồi, không muốn bỏ đứa bé nữa.
"
" Anh...!"
Uất Trì Ảnh Quân vừa dứt lời, không để Cố Hiểu Khê kịp phản bác hay có phản ứng gì đã bế cô đến hầm giữ xe.
Đứng trước chiếc xe sang trọng của anh ta, cô bị đẩy vào hàng ghế sau rồi bị đối phương đè xuống.
Lúc này Uất Trì Ảnh Quân thấy Cố Hiểu Khê hoảng hốt, không phải vì sợ khi anh ta phát hiện mình phá thai mà là hốt hoảng dùng tay che lấy bụng để đứa bé không bị ảnh hưởng, đồng thời cũng lên tiếng nhắc nhở.
" Anh đừng chạm vào tôi.
"
Anh ta nhìn cô rồi thấy nực cười.
Chưa bao giờ anh thấy nữ nhân này lại khó hiểu đến vậy.
" Em cũng biết lo cho con sao? Nếu lo sao lại đến bệnh viện phá thai? "
" Không phải chuyện của anh.
"
Ảnh Quân cũng không muốn nhiều lời với cô.
Anh ta giữ chặt hai tay cô sang hai bên, cúi sát người xuống rồi cảnh cáo.
" Em yên tâm, tôi biết làm thế nào để không ảnh hưởng đến đứa bé.
Ngược lại là em, nên ngoan ngoãn một chút.
"
" Anh tránh ra...!Không được chạm vào tôi.
"
Bỏ ngoài tai những gì Cố Hiểu Khê van xin, Uất Trì Ảnh Quân càng nhiệt tình chạm vào cơ thể cô.
Trong lúc chống cự, bụng cô bắt đầu đau lên từng cơn, cơn đau khiến cô gần như là nghẹt thở, thế mà Ảnh Quân cứ nghĩ cô giả vờ.
Một lúc sau thấy Hiểu Khê bất động, anh ta mới chịu dừng lại.
Lay nhẹ đối phương và gọi nhưng đáp lại chỉ là sự yên lặng, đến khi đôi mắt anh nhìn xuống dưới chân cô thì phát hiện dòng máu ấm nóng chảy ra từ nơi đó từ lúc nào không hay.
Uất Trì Ảnh Quân bị dọa cho kinh hồn bạc vía, lập tức bế Cố Hiểu Khê trở lại bệnh viện.
Trên đường đưa cô đến phòng cấp cứu, anh ta không ngừng trấn an.
" Không cần sợ, tôi sẽ không để con của chúng ta có chuyện đâu.
"
Sau khi Cố Hiểu Khê được đưa vào phòng cấp cứu, Uất Trì Ảnh Quân ở bên ngoài cũng đứng ngồi không yên.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô được một nữ y tá dìu ra khiến anh cũng phải kinh ngạc.
Uất Trì Ảnh Quân chạy lên phía trước để ôm Cố Hiểu Khê vào lòng, đồng thời quay sang hỏi:
" Sao nhanh vậy? Đứa bé thế nào? "
" Cô ấy không có mang thai.
Có thể do lo lắng khiến nồng độ hoocmone trong cơ thể tăng cao và làm cho que thử thai hiển thị hai vạch.
"
" Vậy còn máu lúc nãy? "
" Cô ấy đến kì kinh nguyệt.
Bác sĩ có dặn cô nên nghỉ ngơi thật tốt.
"
" Tôi biết rồi.
"
Trở ra từ phòng cấp cứu, Cố Hiểu Khê thẩn thờ rất lâu.
Hóa ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, và từ khi phát hiện sự thật này, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Ít ra cô cũng không còn thấy có lỗi với Nhạc Thiếu Siêu và nợ đứa bé.
Nhưng Uất Trì Ảnh Quân đang đi sát bên cạnh lại cứ nghĩ cô vẫn còn đáng sốc nên cử chỉ tỏ ra vô cùng ân cần và quan tâm
" Em đi được không? Có cần tôi bế em vào xe không? "
Anh ta tiến sát lại một chút liền bị cô đẩy ra rồi nhìn quanh nơi này bằng ánh mắt cảnh giác.
" Anh tránh xa tôi ra một chút.
Bệnh viện có máy quay, tôi không muốn bị quay lại cảnh này.
"
Uất Trì Ảnh Quân nghe thế cũng không nói không rằng, trực tiếp bế lấy cô.
" Anh bị điên sao? Thả tôi xuống đi.
"
" Nếu em không muốn bị máy quay quay lại cảnh này thì ngoan ngoãn nép vào người tôi đi.
" Giọng nói bá đạo truyền đến tai vừa dứt, Ảnh Quân ngang nhiên bế Hiểu Khê rời đi.
Còn cô vì không muốn bị ai khác bắt gặp, chỉ đành ngoan ngoãn nép vào người anh ta.
Trên đường rời khỏi bệnh viện, cả hai không ai nói một lời.
Đến khi bầu không khí ngày càng nặng nề, Uất Trì Ảnh Quân cũng không chịu được mà lên tiếng hỏi Cố Hiểu Khê.
" Nếu em thật sự mang thai con của tôi, em vẫn quyết định phá thai sao? "
" Đúng vậy.
" Lời cô nhẹ nhàng nhưng mang tính sát thương vô cùng cao.
Uất Trì Ảnh Quân hít ngụm khí lạnh, đau lòng hỏi tiếp:
" Tại sao chứ? "
" Tại sao? Anh còn nghĩ là tại sao ngoài lý do anh không phải chồng của tôi.
"
Trước câu trả lời đầy đanh thép này, Ảnh Quân nhất thời không còn lời nào để phản bác.
" Hôm nay em ở lại Bán Hải nghỉ ngơi đi.
"
" Không cần đâu.
"
" Từ đây về căn hộ của em cũng không gần.
Hơn nữa lúc nãy bác sĩ còn dặn em phải nghĩ ngơi còn gì.
"
Tối đó trong phòng ngủ, tuy cả hai nằm cạnh nhau nhưng Uất Trì Ảnh Quân không thể chạm vào Cố Hiểu Khê.
Dù khoảng cách của hai người rất gần, chỉ cần xoay người lại là có thể ôm trọn lấy đối phương nhưng thời khắc ấy như có một vách ngăn vô hình nào đó ngăn cách hai người họ.
" Vì sao lại kết hôn với Nhạc Thiếu Siêu? " Giọng nói khàn đục bất ngờ vang lên như sấm, trong chốc lát đã phá tan cảm giác ngột ngạt trong phòng.
" Vì anh ấy yêu tôi.
"
" Vậy tôi không yêu em sao? "
Cố Hiểu Khê cất lời khảng khái: " Như lúc trước anh từng nói, dù tôi có mang thai con của anh, Thiếu Siêu cũng sẽ không làm tổn thương tôi.
Vậy nếu đổi lại là anh thì sao? Nếu anh là chồng tôi, nhưng tôi lại có con với Thiếu Siêu, vậy anh có làm tổn thương tôi không? "
Lời này của cô như đâm thẳng vào tim Uất Trì Ảnh Quân, khiến anh ta chỉ có thể im lặng.
Lúc sau Ảnh Quân kêu cô nằm gối đầu trên tay mình, nhưng tư thế nằm này của cô khiến anh không khỏi thắc mắc.
" Lúc trước mỗi khi em nằm trên tay tôi, tay của em đều đặt trên ngực tôi.
"
" Anh cũng biết rõ, tôi và anh đều không còn là người của lúc trước nữa.
"