Không biết qua bao lâu, Cố Sâm cũng đã rời khỏi nhà hàng.
Trong phòng ăn rộng lớn lúc này cũng chỉ còn mỗi Cố Hiểu Khê, cô ngẩng ngơ rất lâu khi trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện mẹ mình chết vì mất máu do sinh mình ra.
Nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại dáng vẻ như trước và rời đi.
Trên dãy hành lang, Cố Hiểu Khê đứng trước phòng ăn ngay cạnh phòng mình đã đặt, không chút do dự mà mở cửa bước vào.
Trong phòng này, Hoàng Mễ ở bên trong không biết từ bao giờ.
Cô bước vào trong và ngồi cạnh bà ấy, còn bà ấy thì từ từ đặt chiếc điện thoại xuống bàn.
" Bà thấy thế nào về những biểu hiện vừa rồi trên nét mặt của ba tôi? "
" Dựa vào biểu cảm trên gương mặt của Cố lão gia, tôi khá chắc những gì ông ấy nói với cô là sự thật.
Chuyện ông ấy ân hận và yêu thương cô cũng là sự thật.
"
Trước khi Cố Sâm đến, Cố Hiểu Khê đã sắp xếp cho Hoàng Mễ ở phòng bên cạnh.
Ngoài ra, ở phòng ăn của mình, cô còn đặt thêm một chiếc camera giấu kín để bà ấy có thể trực tiếp quan sát Cố Sâm và đánh giá ông ấy.
" Bà chắc chắn bao nhiều phần trăm? "
Trước sự ngờ vực của Cố Hiểu Khê, Hoàng Mễ cũng phải thở dài.
" Một trăm phần trăm.
Nhưng vì sao cô lại muốn biết rõ chuyện này chứ? Dù sao ông ấy cũng là ba của cô, ông ấy yêu thương cô cũng là điều đương nhiên.
"
" Chính vì ông ấy là ba của tôi, nên tôi càng muốn biết ông ấy đối với tôi có thật lòng hay không.
Dù sao thì bây giờ tôi cũng chỉ còn mỗi ông ấy là người thân của mình.
"
Rời khỏi nhà hàng, Cố Hiểu Khê bắt đầu cho người điều tra về bệnh viện năm xưa mà mình được sinh ra.
Tuy có chút khó khăn vì đó là dữ liệu của nhiều năm về trước, nhưng cũng may bệnh viện vẫn còn giữ hồ sơ.
Nhìn qua tên của những người có mặt trong phòng sinh, Cố Hiểu Khê không chút do dự, tiếp tục cho điều tra về những người đó.
Qua vài ngày, kết quả điều tra cũng đã có, hơn nữa còn khiến cô phải bất ngờ.
Hóa ra một trong những bác sĩ có mặt trong phòng sinh lại là họ hàng của Thái Tuyết Anh.
" Tô Hạ sao? " Cố Hiểu Khê đọc nhẩm cái tên này trong đầu.
Cô không nhanh không chậm ấn một dãy số, không để cô đợi lâu, người ở đầu dây bên kia cũng bắt máy.
" Trong vòng mười hai tiếng tôi muốn biết tất cả thông tin về bác sĩ Tô Hạ của bệnh viện Thiên Trăng.
"
Hôm đó, Cố Hiểu Khê tận khuya mới về đến căn hộ.
Song vừa bước chân ra khỏi thang máy, đập vào mắt cô là cảnh Uất Trì Ảnh Quân ngồi bệch xuống dưới sàn và tựa lưng vào cửa.
Bước chân càng tiến đến gần, cô càng nhìn rõ gương mặt hơi ửng đỏ vì rượu, nhưng cô chắc rằng anh ta vẫn còn rất tỉnh táo.
Khi nhìn thấy đôi giày cao gót đứng trước mặt mình, Ảnh Quân mới từ từ ngước nhìn.
Thấy Cố Hiểu Khê đã trở về, anh ta cười lên một tiếng rồi đứng dậy.
" Em về rồi! "
Cô thấy vậy thì lạnh nhạt hỏi:
" Anh đến đây làm gì? "
" Anh có chuyện muốn nói với em.
"
" Còn tôi thì không có gì để nói với anh.
Anh đi đi, và cũng đừng đến đây nữa.
"
Cố Hiểu Khê thành công mở cửa, chân còn chưa bước vào bên trong thì bị người phía sau giữ lấy tay.
Sau đó chỉ nghe giọng anh ta vang đến.
" Trở lại với anh.
Tha lỗi cho anh, anh yêu em.
"
Cô nghe thế song không đáp ngay.
Lúc quay lại nhìn, cô thấy Ảnh Quân đang nhìn mình bằng đôi mắt đầy hối hận.
" Hiểu Khê, anh sẽ theo đuổi lại em.
"
Cố Hiểu Khê mặt lạnh nhưng băng, tuyệt tình hất tay đối phương ra khỏi tay mình.
Giọng cô đanh thép chất vấn anh ta.
" Theo đuổi? Anh có tư cách gì theo đuổi tôi? Anh có biết những chuyện anh làm với tôi kinh khủng nhường nào không? Anh khiến tôi phải phục tùng anh, trở thành nô ɭệ của anh, khiến tôi không thể gần gũi với chồng của tôi.
"
Uất Trì Ảnh Quân nghe đến từng chuyện mình làm với Cố Hiểu Khê thì không cách nào ngẩng đầu nhìn cô.
" Những chuyện anh làm đều vì anh yêu em.
"
" Yêu? Những chuyện tàn nhẫn anh làm với tôi là vì yêu tôi? Đó là cách mà anh yêu tôi sao? Uất Trì Ảnh Quân, tình yêu của anh thật đáng sợ? "
Cô tiếp lời, dáng vẻ cũng trở nên kích động.
" Tôi nói cho anh biết, từ ngày anh dùng đọan video ép tôi làm chuyện có lỗi với Thiếu Siêu, giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi.
"
Sau khi đã bình tĩnh trở lại, đến cả liếc nhìn anh ta cô cũng không thèm, chỉ điềm nhiên cất lời:
" Trong lúc tôi còn giữ chút bình tĩnh, anh mau đi đi.
"
" Hiểu Khê, anh biết em hận anh, nhưng anh sẽ không từ bỏ.
"
" Vậy tôi cũng nói cho anh biết.
Uất Trì Ảnh Quân, tôi không có khả năng tha thứ cho anh.
Tốt nhất anh đừng xuất hiện trước mặt tôi.
Nếu để tôi nhìn thấy anh đến đây thêm một lần nào nữa, tôi nhất định sẽ chuyển chỗ ở.
"
Cô lạnh lùng nói dứt thì đóng sầm cửa, để lại ai kia với dáng vẻ thất thần và ân hận đứng đó.