Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm


Cùng đêm đó, Cố Hiểu Khê bước ra từ phòng tắm, vừa định lên giường nghỉ ngơi thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên.

Cô nhấc máy nhưng không đáp lời, chỉ thấy khóe miệng cong lên ý cười.

Quả nhiên là chưa đến mười hai tiếng đã điều tra được mọi chuyện của Tô Hạ.
Trong một căn nhà nhỏ, một người phụ nữ ở độ tuổi lục tuần bị một đám người mặc quần áo vệ sĩ vây quanh.

Nhớ lại lúc nãy, khi bà ta đang trong giấc ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài nên đã vội ngồi dậy.

Giờ này cũng không còn sớm, nếu có người đến thì chỉ có thể là trộm.

Nghĩ rồi, bà ấy lặng lẽ di chuyển vào nhà bếp và mang theo một con dao.

Bước đến phòng khách, đột nhiên đèn nơi này bật lên khiến bà ta không thích ứng được nên vội lấy tay che đi.

Rất nhanh sau đó, bà nghe một tiếng " rầm " từ cửa chính, một đám người xông vào, trên tay ai cũng cầm theo súng và chĩa vào mình.

Trong hoàn cảnh ấy, bà ta bị dọa đến độ làm rơi con dao trên tay, sau đó bị bọn người kia kéo xuống ghế.

Nhất cử nhất động của bà đều bị bọn họ nhìn thấy, vậy nên bà ta chỉ có thể ngồi một chỗ run rẩy.

Song, một người trong bọn họ đã lấy điện thoại từ trong áo và gọi điện cho một người nào đó.
Không biết qua bao lâu, bà ta thấy có thêm một người đến.


Người con gái mang nét lạnh lùng, sắc sảo, đậm khí chất của một tiểu thư quyền quý.

Cô ấy vừa bước vào, đám người mặc đồ đen liền cung kính cúi đầu chào và nhấc ghế cho cô ngồi xuống.

Đối diện với khí chất mạnh mẽ của vị kia làm Tô Hạ thấy khó thở, bà ta run rẩy trong lòng.
" Các người là ai? Nửa đêm xông vào nhà người khác, có tin là tôi báo cảnh sát bắt các người không? "
Cố Hiểu Khê vắt chéo chân, cười nhếch mép khiến người đối diện cũng phải rùng mình, giữa hai hàng lông mày có một loại tà khí.
" Tôi cũng muốn xem bà có còn mạng để báo cảnh sát bắt tôi hay không? "
Dáng vẻ hoảng loạn, hãi hùng của Tô Hạ hiện rõ nét trên khuôn mặt.
" Cô...!cô là ai? "
" Bà sẽ được biết ngay thôi.

" Nói rồi, đôi mắt cô toát lên vài phần sát khí.
Từ sau khi bị Cố Hiểu Khê từ chối, quả thật Uất Trì Ảnh Quân không dám xuất hiện trước mặt cô nữa.

Mỗi lần anh ta đến chỉ có thể đặt thức ăn lên phần tay vịn cửa và kèm theo một tờ giấy dặn dò cô nhớ ăn uống đầy đủ, sau đó lặng lẽ rời đi.
Bẵng đi một vài ngày, hôm đó là sinh nhật của Thái Tuyết Anh, Cố Hiểu Khê cũng không thể đến dự mà không mang theo quà.

Khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, cô lại thấy Uất Trì Ảnh Quân đứng trước cửa từ lúc nào.

Vừa nhìn thấy anh, gương mặt cô lập tức thay đổi.

Cô cẩn thận đóng cửa, xem anh như không khí rồi nhẹ nhàng lướt qua.
Trong lòng Ảnh Quân có chút hoảng loạn, vội giữ lấy tay cô.

Cô thật sự dừng lại, song ánh mắt dành cho anh, sớm đã trở nên lạnh lẽo.
" Uất Trì Ảnh Quân, anh đã quên những gì tôi nói rồi có đúng không? "
Anh đương nhiên không quên! Sao anh có thể để cô rời khỏi chỗ này chứ? Nhưng vì có chuyện quan trọng nên anh mới đánh liều xuất hiện.
" Hiểu Khê, em đừng vội rời đi.

Anh đến đây không phải muốn làm phiền em, anh đến để đưa em xem thứ này.

"
Anh ta nói xong thì lấy ra một tập hồ sơ được đóng vô cùng cẩn trọng cho Cố Hiểu Khê.

Cô ngẩn ra vài giây, mơ hồ nhận lấy và mở ra xem đó là gì.

Trong chốc lát, đáy mắt đã phản chiếu hình ảnh của anh, sau đó lại nghe anh hỏi:
" Anh có thể cùng em về nhà họ Cố không? "
Cố Hiểu Khê nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, cũng chẳng còn sớm nữa.

Cô bất giác thở dài một hơi, nhanh chóng rời đi, đồng thời miễn cưỡng đáp:
" Thế thì nhanh lên, tôi không muốn đến trễ.


"
Uất Trì Ảnh Quân nhận được câu trả lời, không giấu nổi sự vui vẻ tràn đầy khóe môi.
Tại nhà họ Cố, mọi người chỉ còn chờ mỗi Cố Hiểu Khê.

Thế nhưng, khi nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân cũng đến, Thái Tuyết Anh và Cố Khuynh Nhược không khỏi ngơ ngác.

Duy chỉ có Cố Sâm vẫn giữ được sự điềm tĩnh của mình.
Sau khi đã thổi nến và cắt bánh sinh nhật, Cố Khuynh Nhược đã lấy ra món quà mà mình kì công lựa chọn để tặng cho mẹ.

Nhìn vẻ mặt thích thú khi nâng niu chiếc trâm cài áo được làm vô cùng tinh sảo của Thái Tuyết Anh, Cố Hiểu Khê cũng vui vẻ lên tiếng.
" Dì à, con cũng có chuẩn bị quà cho dì.

Mong là dì sẽ thích.

"
Bà ấy nghe thế thì đặt lại chiếc trâm vào hộp quà, cười tít mắt đáp lời.
" Quà của Hiểu Khê đương nhiên dì sẽ thích rồi.

"
Cố Hiểu Khê nghe thế, đôi mắt lanh lợi không bày ra chút cảm xúc nào.

Cô lấy ra trong túi xách và đưa cho Thái Tuyết Anh một tập hồ sơ màu vàng.

Lúc đầu nhìn thấy nó, bà ấy không khỏi hào hứng và nóng lòng muốn mở ra xem là gì.

Đến khi xem được thứ bên trong, gương mặt bà ta đột nhiên tối sầm, trong chốc lát đã nhợt nhạt một cách đáng kinh ngạc.
" Mẹ à, mẹ không sao chứ? "
Cố Khuynh Nhược không biết Cố Hiểu Khê đã tặng gì cho bà ấy, nhưng khi cô nhìn sang lại thấy chị gái đang nhếch môi cười, trông vô cùng mờ ám và thích thú trước cảnh này.
Vừa nghe Khuynh Nhược hỏi dứt, Cố Hiểu Khê cũng lên tiếng.
" Dì thích mà, đúng không? "
" Chị à, đó là gì thế? "

Trong thoáng chốc, không khí u ám và âm trầm bao lấy cả Cố gia.

Bửa tiệc sinh nhật bỗng chốc chẳng còn không khí vui vẻ như trước.
Cố Hiểu Khê nhanh chóng tắt đi nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị lạ thường, dùng giọng điệu bề trên hỏi Thái Tuyết Anh.
" Bà muốn tự mình nói, hay muốn tôi thay bà trả lời Khuynh Nhược? "
Thái Tuyết Anh sợ hãi đưa mắt nhìn Cố Khuynh Nhược.

Miệng tựa hồ muốn nói nhưng không cách nào thốt ra được.

Món quà của cô khiến bà ta không thể che giấu cơn cuồng loạn trong lòng.
Thấy thế, Cố Hiểu Khê cười lạnh một chút, lại có chút vô tình.
" Em có biết vì sao mẹ em lại thành như thế không? Vì quà của chị là bằng chứng bà ta mua chuộc nhân viên Cố thị để bán đứng công ty.

"
Cô nói đến đây thì đưa mắt nhìn Uất Trì Ảnh Quân, sau đó nói tiếp: " Sở hữu trái phép cổ phiếu dưới tên người khác với mục đích mở rộng thế lực để tranh giành tài sản.

"
Từng chuyện mà Thái Tuyết Anh làm, giờ bị vạch ra khiến bà ta không khỏi sợ hãi.

Vẻ mặt có chút hoảng sợ nhưng không thể phản bác, đôi môi kịch liệt run rẩy.
" Mẹ của em còn mua chuộc bác sĩ để hại chết mẹ chị.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận