Sau khi biết Cố Hiểu Khê mang thai, Uất Trì Ảnh Quân ngạc nhiên đến nỗi không nói được lời nào.
Hồi thần lại, anh không nhanh không chậm hỏi James:
" Được bao lâu rồi? "
" Theo kết quả là ba tuần.
"
Ba tuần! Nghĩ đến đây, Uất Trì Ảnh Quân chắc chắn rằng đó là đêm Cố Hiểu Khê câu dẫn mình.
" Trong lúc mang thai có thể quan hệ không? "
Một câu của anh khiến mọi người ngẩn ra vài giây.
" Có thể, động tác không mạnh quá thì không sao.
"
Ai kia nghe vậy liền hưng phấn quay sang nói với Cố Hiểu Khê, giọng không giấu được mừng rỡ.
" Vậy là anh không cần nhịn chín tháng mười ngày rồi.
"
Nói dứt, lúc này Ảnh Quân mới chợt nhìn thấy biểu hiện của Cố Hiểu Khê.
Từ lúc biết bản thân mang thai, cô đăm đăm nhìn anh, thất thần một lúc.
Có lẽ là nhận ra vấn đề, Ảnh Quân từ từ thu lại dáng vẻ mừng rỡ của mình.
" Mọi người ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.
"
Cô nói xong, chầm chậm đặt người nằm xuống giường và xoay lưng về phía cửa.
Hoàng Mễ và James nghe cô nói xong thì đưa mắt nhìn Uất Trì Ảnh Quân, lại thấy anh ra hiệu cho hai người họ rời đi.
Cánh cửa phòng đóng lại, anh đặt người ngồi xuống giường, còn chưa kịp lên tiếng nói lời nào thì giọng cô một lần nữa vang lên, gần như không còn hơi sức.
" Anh cũng ra ngoài luôn đi.
"
Ảnh Quân không đáp ngay.
Anh đặt tay lên cánh tay của cô, dịu dàng nói:
" Anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ ở đây với em.
"
Không thấy cô đáp lời, anh hơi cúi đầu, nói một giọng đủ để hai người nghe.
" Chúng ta sinh đứa bé này nhé.
"
Cố Hiểu Khê quay người nhìn anh, nhưng vẫn không đáp lời.
Đôi mắt xinh đẹp ấy không bày ra chút cảm xúc nào, nhưng tận sâu thẳm trong lòng lại dậy lên từng cơn sóng.
" Anh biết em rất bất ngờ vì sự xuất hiện của đứa bé, ngay cả anh cũng thế.
Nhưng anh tin chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho con.
Hiểu Khê, hiện tại em chỉ cần ngoãn ngoãn trị liệu tâm lý và dưỡng thai thật tốt, những chuyện còn lại anh sẽ thay em xử lý.
"
Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt Hiểu Khê có chút dao động, Uất Trì Ảnh Quân cũng thừa thắng xông lên.
Anh nắm chặt lấy hai tay của cô, chân thành nói:
" Hiểu Khê, chúng ta kết hôn đi! "
Cố Hiểu Khê nhìn Ảnh Quân không chớp mắt, ánh mắt có chút dò xét.
Dứt lời chưa được bao lâu, cô chầm chậm rút tay lại, nghiêm túc nói:
" Em không gả cho anh.
"
Uất Trì Ảnh Quân nghe xong, gương mặt bất chợt đông cứng lại, nhìn như bức tượng sắp bị vỡ ra thành từng mảnh.
Lời này như sét đánh ngang tai, khiến tim anh như bị dao cứa mạnh vào.
Nét mặt Ảnh Quân hiện lên vẻ bàng hoàng.
Chẳng lẽ đây chính là nghiệp mà anh phải trả sao?
" Tại sao chứ? "
" Vậy tại sao lúc trước anh không muốn kết hôn với em? "
Nghe Cố Hiểu Khê nhắc lại chuyện này, Uất Trì Ảnh Quân hơi do dự, không biết có nên giải thích hay không.
Anh sợ rằng lời của mình không đủ thuyết phục cô, nhưng dù sao đây cũng là nghiệt mà trước đây anh tạo ra.
" Vì anh thấy hai người yêu nhau không nhất thiết phải kết hôn với nhau.
Không phải mọi người thường nói " hôn nhân là nắm mồ của tình yêu " sao? Anh sợ chúng ta cũng thế.
Anh thấy hôn nhân là sự ràng buộc, hơn nữa chỉ cần hai người yêu nhau là đủ, có kết hôn hay không, không quan trọng.
"
" Vậy bây giờ thì sao? "
" Thế nhưng, từ lúc nhìn thấy em nắm tay Thiếu Siêu trong lễ đường, suy nghĩ của anh đã thay đổi rồi.
Hiểu Khê, anh muốn em gả cho anh.
"
Cố Hiểu Khê nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng hỏi thêm một câu:
" Cho em lý do để gả cho anh đi.
"
Uất Trì Ảnh Quân không nhanh không chậm, tự tin đáp:
" Thứ nhất, ngoài anh ra không ai dám cưới em.
Thứ hai, ngoài em ra không ai dám gả cho anh.
Thứ ba, là vì anh yêu em.
"
Dù được Uất Trì Ảnh Quân cầu hôn, nhưng cuối càng anh vẫn cho cô thời gian để suy nghĩ và tiếp nhận mọi chuyện.
Một vài ngày sau, tại Bán Hải xuất hiện 2 vị khách đặc biệt.
Hôm ấy Ảnh Quân nhận được tin tức họ sẽ đến thì đặc biệt cho thuộc hạ ra đón tiếp và mời đến phòng làm việc.
Rất nhanh sau đó, anh đã thành công đưa được Cố Hiểu Khê ra ngoài.
" Anh đưa em đi đâu thế? "
" Đến phòng làm việc.
"
" Để làm gì chứ? "
Anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt lấp lánh ý cười.
" Có bất ngờ dành cho em.
"
Cố Hiểu Khê nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đi theo.
Cô càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu, từ lúc nào Uất Trì Ảnh Quân lại thích chơi mấy trò trẻ con này với cô đến thế chứ.
Cánh cửa phòng làm việc vừa mở ra, Cố Hiểu Khê không khỏi bất ngạc nhiên khi nhìn thấy Huyền Minh Thiên xuất hiện.
Ông uy nghiêm ngồi bên trong, vẻ mặt điềm nhiên như không.
Thế nhưng, trong phòng làm việc lúc này ngoài ông ra thì còn một người phụ nữ.
Bà ấy có mái tóc màu nâu nhạt, đặc biệt là chiếc kính mát che đi nửa khuôn mặt nên trông bà ấy càng thêm bí ẩn.
" Lão đại, tại sao Ngài...!"
" Hoàng Mễ đã báo lại mọi chuyện cho tôi biết.
"
Cố Hiểu Khê nghe thế cũng chỉ biết gật gật đầu, không nói gì thêm.
Vì được báo lại mọi chuyện, nên Huyền Minh Thiên cũng biết hiện tại cô không thể đứng lâu một chỗ, thế nên nhẹ nhàng ra lệnh.
" Cô ngồi xuống đi.
"
" Dạ.
"
Uất Trì Ảnh Quân không đắn đo, nhanh chóng bước đến dìu lấy tay và đỡ Cố Hiểu Khê ngồi xuống.
Sau khi đã yên vị, Huyền Minh Thiên tiếp tục lên tiếng.
" Hiểu Khê, cô còn nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp cô chứ? "
" Dạ nhớ.
Cho dù là lần đầu tiên gặp mặt hay trong bất kì tình huống gì, Ngài vẫn luôn bảo vệ thuộc hạ.
"
" Thế cô có biết vì sao không? "
" Vì Ngài đã hứa với mẹ thuộc hạ sẽ bảo vệ thuộc hạ.
"
" Đúng vậy, nhưng ta đã nói dối cô một chuyện, đó cũng là bí mật mà ta và mẹ cô đã mang theo suốt hơn hai mươi năm.
Mẹ của cô, bà ấy vẫn còn sống.
"
Cố Hiểu Khê nén một hơi thở.
Cô hoài nghi di chuyển mắt đến người phụ nữ bí ẩn kia, bất ngờ là cô nhìn thấy một dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống gương mặt ấy..