Sau khi tiễn Nhạc Thiếu Siêu đến cổng, Uất Trì Ảnh Quân nắm tay Cố Hiểu Khê bước vào trong.
Lúc này buổi tiệc chỉ còn lại thuộc hạ của Hoàng Long và một vài người khác, thế nên giọng Ảnh Quân khảng khái, nói:
" Mọi người cứ tiếp tục chơi, chúng tôi nghỉ ngơi trước.
"
Dứt lời, tất cả thuộc hạ đồng loạt đứng dậy, tay ai cũng nâng lên ly rượu, đồng thanh hô vang:
" Lão đại, chủ mẫu, tân hôn vui vẻ! "
Vợ chồng họ nhìn nhau mỉm cười, gật nhẹ đầu với mọi người rồi quay người vào trong.
Trong phòng tân hôn, Uất Trì Ảnh Quân để Cố Hiểu Khê nằm dưới thân mình.
Không khó để anh nhận ra nét mặt cô đang ngày càng trở nên ngượng ngùng.
" Hiểu Khê, ngay từ khoảnh khắc anh nắm lấy tay em bước vào chỗ làm lễ thì ngay cả cái chết cũng không ngăn được tình yêu anh dành cho em.
"
Ảnh Quân cúi đầu, đặt lên môi Hiểu Khê một nụ hôn cháy bỏng.
Dù có chút miễn cưỡng, song rất nhanh cô đã thuận theo anh.
Cánh môi đã bị Ảnh Quân ngậm lấy, anh bá đạo ở phía trên triền miên, mút lấy cánh môi ngọt ngào của cô.
Chiếc lưỡi linh hoạt nóng bỏng vào đến bên trong, nhanh nhẹn bắt lấy lưỡi cô, không ngừng tấn công.
Cả hai càng hôn càng sâu, phải đến khi Cố Hiểu Khê gần như không thở nổi, cô mới lấy tay đẩy người anh ra, sợi chỉ bạc vì thế cũng bị đứt và bám vào cằm cả hai.
Lúc này, giọng cô thều thào, cử chỉ như đang làm nũng với anh.
" Ảnh Quân, em muốn đi tắm.
"
Không gì có thể ngăn cản được anh gần gũi vợ mình.
Thế là anh không nhanh không chậm, bế cô vào phòng tắm và tắm cùng nhau.
Lúc này bên dưới biệt thự, Huyền Diệp đứng cạnh bàn để rượu và đặt ly rượu thứ năm xuống.
Hôm nay là ngày vui của con gái nên bà ấy cũng có uống hơi quá tửu lượng của mình.
Buổi tiệc cưới hôm nay, ngoài sự chú ý mà mọi người dành cho cô dâu, sự xinh đẹp thuần khiết của Cố Khuynh Nhược thì Huyền Diệp cũng được không ít ánh mắt chú ý đến.
Huyền Diệp tuy đã hơn bốn mươi tuổi, song do biết cách bảo dưỡng nên nhìn bà chẳng khác nào phụ nữ vừa qua tuổi ba mươi.
Vốn dĩ bà ấy đã mang dung nhan tuyệt mỹ, mà theo thời gian, khí chất sang trọng, quyến rũ càng được bộc lộ ra và tạo nên nét hấp dẫn cho nhan sắc Huyền Diệp.
Vì lẽ đó, nên dù đêm nay bà chỉ mặc một chiếc váy lụa có màu xanh da trời, phần tay dài và độ dài váy trung bình trông vô cùng bình thường nhưng cũng có không ít người đến để làm quen.
Lý do bọn họ quyết định tiếp cận Huyền Diệp có lẽ chỉ có hai.
Một là trông bà ấy lúc nào cũng trẻ và có sự quyến rũ từ bên trong.
Hai là, nếu theo đuổi và cưới được bà ấy, họ sẽ được mang tiếng là cha dượng của Cố Hiểu Khê, danh tiếng và danh vị cũng sẽ được nâng lên.
Chính vì thế nên đêm đó, không ít kẻ vây quanh Huyền Diệp và bà ấy phải từ chối kéo việc họ liên tục mời rượu.
Một người đàn ông mặc vest vô cùng lịch lãm và phong độ, ngay khi thấy Huyền Diệp một mình đứng bên bàn rượu liền đi đến.
Người này quan sát gương mặt của bà ấy, lúc phát hiện bà đang hơi say thì cầm lấy ly rượu trên bàn, đưa về phía bà rồi lịch sự hỏi:
" Tôi có thể mời quý cô một ly chứ? "
Người này vừa nói dứt, từ phía sau Huyền Diệp liền có một dáng người bước đến.
Ông ấy dang tay vòng qua eo bà rồi nhanh chóng kéo vào sát bên mình, tay còn lại đưa ra nhằm chặn ly rượu từ vị kia.
Từ sau khi Huyền Diệp trở về, Cố Sâm dường như có lại sức sống.
Ông quyết định điều chỉnh lại bản thân sao cho xứng với bà ấy, mỗi ngày đều cố gắng hoàn thiện chính mình.
Khoác trên người bộ vest được cắt may cầu kì của Anh, gương mặt Cố Sâm hiện lên ý cười nhưng đồng thời cũng tỏa ra luồn sát khí.
" Xin lỗi, vợ tôi say rồi, ly này tôi sẽ uống thay cô ấy.
"
Cố Sâm dứt lời liền nhận lấy ly rượu rồi ực một hơi.
Còn vị kia ngay sau khi nghe ông gọi Huyền Diệp là vợ thì không khỏi sững sờ.
" Vợ? "
" Đúng vậy.
Con gái chúng tôi cũng đã gần ba mươi rồi.
"
Người kia nghe thế, biết điều liền nhanh chóng rời đi.
Sáng hôm sau, khi Huyền Diệp thức dậy, điều đầu tiên bà làm chính là dùng tay ôm lấy đầu mình.
" Không ngờ đêm qua trong lúc hưng phấn lại uống nhiều đến thế, giờ thì đau quá đi mất.
" Nghĩ rồi, bà cũng không biết mình đã về phòng bằng cách nào.
Đến khi nhìn trần nhà, đôi mắt Huyền Diệp bỗng mở to ra, dường như có gì đó không đúng! Bà ấy từ từ ngước đầu lên nhìn, lại thấy Cố Sâm đang nằm kế bên mình.
Trên giường, một tay Cố Sâm dùng để làm gối cho Huyền Diệp, một tay ông ôm lấy cơ thể bà như sợ rằng bà sẽ chạy đi mất, còn mặt bà ấy thì áp sát vào ngực của ông.
Khẽ liếc mắt xuống giường, Huyền Diệp còn tá hỏa khi thấy quần áo đêm qua bị vứt lung tung dưới giường, mà lúc này trên người bà chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu kem đầy nhã nhặn.
Nhân lúc Cố Sâm còn chưa thức giấc, Huyền Diệp rón rén nhặt lại đồ của mình.
Khi bà định vào phòng tắm thay ra và rời đi thì đột nhiên bị một bàn tay nắm lại, sau đó còn bị một sức lực kéo lại lên giường.
Bà ấy nhìn Cố Sâm bằng gương mặt chưng hửng, giọng nói trầm trầm của ông cũng vang lên bên tai.
" Tiểu Diệp, hai mươi bảy năm trước cũng vậy, hai mươi bảy năm sau cũng vậy? Em định bỏ anh đi nữa có phải không? "
" Để tôi đi đi, tôi không muốn Khuynh Nhược khó xử.
"
Huyền Diệp né tránh ánh mắt dành cho mình.
Bà vừa nhìn sang chỗ khác thì ông cũng cúi sát xuống.
" Em sợ Khuynh Nhược khó xử? Hay không biết phải đối diện với anh thế nào? "
Trước lời nói có phần khiêu khích này, Huyền Diệp không nghĩ ngợi liền nhìn thẳng vào Cố Sâm và đáp:
" Tại sao tôi không thể đối diện với anh chứ? "
Song, sau những gì mình vừa thốt ra, bà ấy có chút ngại liền tiếp tục nhìn sang hướng khác.
" Tiểu Diệp, em ở lại bên anh có được không? Nửa đời trước anh đã đánh mất em, nửa đời sau anh không muốn phải sống trong hối tiếc và ân hận nữa.
"
Không nghe Huyền Diệp đáp lời nào, Cố Sâm tiếp tục " tấn công ".
" Nhà họ Cố cần một phu nhân.
"
" Người trước đây không làm tốt sao? "
Nghe Huyền Diệp nhắc đến người kia, Cố Sâm liền thở dài một hơi, đôi mắt đầy ưu tư.
" Tiểu Diệp à, chuyện anh và Thái Tuyết Anh chỉ là ngoài ý muốn.
Anh cưới cô ta cũng chỉ vì trách nhiệm thôi.
"
Huyền Diệp bỗng lặng đi một lúc.
Không biết qua bao lâu, bà ấy định nói gì đó nhưng chỉ có thể thở dài.
" Nhỡ đâu Khuynh Nhược không thoải mái thì sao? "