Khi màn đêm buông xuống, cả thành phố không vì thời gian mà trở nên tịch mịch.
Ngược lại, nơi này còn lung linh, huyền ảo hơn.
Cố Hiểu Khê ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt không rời khỏi màn hình dù là một giây, các ngón tay liên tục nhảy múa trên bàn phím.
Trong phòng yên tĩnh đến đỗi có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ di chuyển, âm thanh của máy điều hòa đang hoạt động.
Không biết sau bao lâu, Cố Hiểu Khê cũng đã dừng đánh máy.
Cô đóng laptop lại, thở một hơi thật nhẹ, vươn vai rồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt lúc này hướng ra thành phố qua tấm kính lớn.
Những ánh đèn làm cho thành phố càng trở nên rực rỡ.
Bất giác, Cố Hiểu Khê nhớ đến những năm tháng ở Anh Quốc của mình.
Sau một lúc hồi tưởng, Cố Hiểu Khê cũng quyết định trở về.
Vừa đứng dậy, bụng cô đã kêu thật lớn, kéo theo sự cồn cào ở dạ dày.
Do mãi làm việc, cô quên luôn cả bửa tối của mình.
Cố Hiểu Khê tự nhủ, thôi thì nhịn một chút rồi về nhà tự làm thức ăn vậy.
Cô bước đến cánh cửa, mỗi bước đi đều tự nhủ phải chịu đựng trong khi bụng đói kêu ngày càng lớn.
Nếu để nhân viên nghe được thì thật mất mặt.
Vừa mở cửa phòng, Cố Hiểu Khê liền thấy Nhạc Thiếu Siêu được nhân viên của mình đưa tới.
Nhìn thấy cô, nhân viên cúi chào lịch sự: " Cố tổng.
"
Cố Hiểu Khê ra hiệu cho nhân viên rời đi.
Cả hành lang lúc này chỉ còn có cô và Nhạc Thiếu Siêu đứng đối mặt với nhau.
Anh nhìn cô rồi mỉm cười hạnh phúc, đúng là muốn gặp được Cố Hiểu Khê còn khó hơn lên trời.
Cố Hiểu Khê đóng xong cửa phòng, giọng thờ ơ hỏi Nhạc Thiếu Siêu: " Có chuyện gì khiến anh chạy đến Cố thị tìm em vậy? "
Nhạc Thiếu Siêu nghe vậy, nụ cười lập tức tắt đi, thay vào đó là thái độ lo lắng: " Anh nhắn tin cho em nhưng không thấy em trả lời.
Sợ em gặp chuyện nên chạy đến đây xem thế nào.
" Cố Hiểu Khê nghe xong liền cười giễu cợt, cô cao giọng đáp lời: " Em thì gặp chuyện gì được chứ? "
Cố Hiểu Khê nói đúng.
Cô là thuộc hạ đứng đầu của Aryeh, cho dù có gặp nguy hiểm cũng dễ dàng xoay chuyển tình thế.
Nhưng dù sao Cố Hiểu Khê cũng là nữ nhân, tuy chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa của Nhạc Thiếu Siêu nhưng anh đã hứa với thủ lĩnh của Aryeh sẽ bảo vệ cho cô, anh nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình.
" Anh đương nhiên biết em sẽ không xảy ra chuyện, nhưng với tư cách là chồng chưa cưới của em, anh vẫn phải bảo vệ em.
" Cố Hiểu Khê nghe Nhạc Thiếu Siêu nói xong, một chút cảm động cũng không có.
Ngược lại, cô cảm thấy bản thân có chút không thoải mái.
" Thiếu Siêu, em đã nói với anh nhiều lần rồi, giữa chúng ta chỉ là trên danh nghĩa thôi.
Em...!" Cố Hiểu Khê còn chưa nhắc nhở hết lời, Nhạc Thiếu Siêu đã hiền nhiên nói tiếp câu của cô:* " Em chỉ xem anh như anh trai thôi, có đúng không? Hiểu Khê à, anh nghe em nói câu này nhiều đến nỗi anh đã thuộc luôn rồi.
"*
Cố Hiểu Khê nghe Nhạc Thiếu Siêu nói vậy, lại thấy anh nở nụ cười như mọi khi, vẫn là nụ cười khiến cho người thấy vừa nhìn đã cảm thấy đau lòng.
Nhưng Cố Hiểu Khê chính là vậy.
Nếu yêu, cô sẽ mạnh dạn theo đuổi, nhưng nếu không yêu sẽ kịch liệt từ chối.
Vì Cố Hiểu Khê cảm thấy, sự cô đơn gấp bội chính là yêu người không yêu mình, thế nên thay vì để họ ôm hy vọng, cô thà tự mình giết chết hy vọng để họ sớm tỉnh ngộ.
Việc này tuy có tàn nhẫn nhưng Cố Hiểu Khê vẫn phải làm, vì chẳng còn cách nào khác.
Nhạc Thiếu Siêu lúc này chợt nhớ đến câu hỏi lúc nãy của mình hỏi Cố Hiểu Khê nhưng cô chưa trả lời.
Anh lần nữa nhắc lại: " Lúc nãy anh có hỏi em vì sao anh nhắn tin em lại không trả lời.
"
" Em để điện thoại ở chế độ im lặng, sau đó úp màn hình xuống bàn.
Nhưng có chuyện gì quan trọng sao? " Cố Hiểu Khê vừa nhấn nút thang máy, vừa trả lời Nhạc Thiếu Siêu.
" Anh định mời em đi ăn tối, ở đó có món mà em thích.
"
" Em...!" Cố Hiểu Khê còn chưa kịp lên tiếng, bụng cô liền lên tiếng thay sau một thời gian im lặng.
Cố Hiểu Khê cùng Nhạc Thiếu Siêu đồng loạt nhìn xuống bụng cô.
Cô ngượng đỏ mặt, còn anh ta cười lên một tiếng: " Xem ra em muốn từ chối cũng khó, bụng em đã nói lên tất cả rồi.
" Đành vậy!
Trên đường đến nhà hàng, Cố Hiểu Khê ngồi trầm tư bên ghế phụ.
Nhạc Thiếu Siêu bật một bài hát nhẹ nhàng cho cô hưởng thức, sau đó nói: " Hiểu Khê, anh biết em rất bận.
Nhưng dù bận cách mấy cũng không thể bỏ đói bản thân như vậy.
" Nhạc Thiếu Siêu vừa nói xong, lại không thấy Cố Hiểu Khê trả lời.
Tuy bình thường cô vẫn luôn đối xử thờ ơ với anh như thế, nhưng anh càng không kiềm được lại muốn quan tâm cô nhiều hơn.
" Hiểu Khê...!Hiểu Khê...!" Cố Hiểu Khê sau vài lần gọi mới ý thức được Nhạc Thiếu Siêu đang nói chuyện với mình.
" Em sao vậy? Nghĩ gì mà suy tư thế? "
*" Không có gì! " *Cố Hiểu Khê là đang nghĩ, sau khi ăn xong liền quay về nhà, thư giản cơ thể trong bồn tắm rồi quay lên giường ngủ một giấc thì còn gì bằng.
Sau khi đã đậu xe, cả hai người cùng nhau bước vào nhà hàng.
Vừa bước vào sảnh, tất cả đèn đều đồng loạt tắt một cách đột ngột.
Cố Hiểu Khê và Nhạc Thiếu Siêu nghe thấy tiếng la thất thanh của một số người hoảng sợ.
Vì sợ có người vô ý gây thương tích, Nhạc Thiếu Siêu đã ôm lấy Cố Hiểu Khê để không ai có thể làm cô bị thương.
Chưa đến mười giây, cả nhà hàng đã lấy lại ánh sáng như bình thường.
Tuy nhiên, mặt người nào cũng hoang mang vô cùng vì họ còn chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra.
Cửa thang máy vừa mở ra, một người đàn ông cao nhòng chạy đụng trúng Nhạc Thiếu Siêu.
Vẻ mặt hắn vô cùng sợ hãi, đến độ làm rơi đồ cũng không dám nhặt lại.
Nhạc Thiếu Siêu nhặt lên một thứ nhìn như sim điện thoại, vừa định trả hắn lại không thấy đâu.
Thấy vậy, anh cũng cầm trong tay rồi cùng Cố Hiểu Khê lên phòng ăn đã được anh đặt sẵn.
Cửa thang máy lần nữa mở ra, lần này người đối diện Cố Hiểu Khê và Nhạc Thiếu Siêu chính là Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa.
Vừa nhìn thấy Nhạc Thiếu Siêu, ánh mắt Di Hoà không giấu được sự hận thù.
Còn Ảnh Quân khi nhìn thấy anh ta, hai tay theo tự nhiên siết chặt thành quyền, giữa lông này cau lại, ánh mắt nhìn Nhạc Thiếu Siêu lạnh thấu xương.
Ngược lại, Nhạc Thiếu Siêu đứng trước mặt Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa lại tỏ vẻ bình thản, khoan thai.
Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa nhìn thứ trong tay Nhạc Thiếu Siêu.
Sắc mặt Ảnh Quân càng lúc càng nặng nề, ánh mắt phẫn nộ tưởng chừng như muốn giết chết Nhạc Thiếu Siêu, anh gằn từng chữ: *" Là mày? " *Không chờ câu trả lời của Nhạc Thiếu Siêu, Di Hòa lập tức lao đến đấm vào mặt anh ta trước sự sững sờ của Cố Hiểu Khê.