Tối của ba hôm sau, Cố Hiểu Khê đứng trước gương, cô xịt nước hoa lên từng vùng da trên cơ thể rồi ngắm nhìn hình ảnh của bản thân.
Ban đầu Hiểu Khê có chút không quen với chiếc váy đang mặc, ánh mắt bối rối khi phải liên tục kéo đuôi váy xuống nhưng cô cũng tự nhủ, dù sao qua đêm nay cũng chẳng cần nó nữa.
Vì suy nghĩ ấy, cô nhắm mắt và hít một hơi thật sâu.
Khi mở mắt ra, ánh mắt Hiểu Khê lập tức thay đổi, vẻ tự tin thường ngày cũng đã xuất hiện trên gương mặt cô.
Sau một lúc sửa soạn để có được dáng vẻ xinh như hiện tại, Cố Hiểu Khê rời khỏi chung cư, định bụng xuống sớm đợi Hắc Lang đến, nào ngờ cậu ta đã có mặt từ lúc nào chẳng biết.
Đón cô tối nay là chiếc Maybach đầy sang trọng.
Suốt đường đi, hai người họ không nói lời nào.
Khi Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn ra ngoài, cô thấy mình đang đi ngang qua khách sạn TK, chiếc xe sau đó cũng dừng lại.
Lòng Hiểu Khê trào dâng nghi ngờ, cất giọng sắc lạnh: " Nói là bàn công việc, sao lại đưa tôi đến đây? "
" Cố gia, lão đại đang đợi Người ở trong.
" Ngữ điệu của Hắc Lang không nhanh không chậm nói sang chuyện khác.
Dứt lời, cậu ta xuống xe và mở cửa cho Cố Hiểu Khê.
Hoài nghi trong lòng Hiểu Khê ngày càng lớn nhưng cô cũng muốn xem Uất Trì Ảnh Quân đang giở trò gì.
Được Hắc Lang dẫn đường, cậu ta đưa cô đến căn phòng dành cho Tổng thống, sau đó không nói tiếng nào và rời đi.
Đứng trước cửa phòng, Cố Hiểu Khê không biết Uất Trì Ảnh Quân đang nghĩ gì? Cô tự hỏi, chỉ là một tờ giấy nhượng đất cũng làm nhiều trò vậy sao?
Khi Cố Hiểu Khê mở cửa phòng và bước vào, trước mắt cô là hai hàng nến và hoa hồng được trải dài dưới sàn.
Cô cẩn trọng đi theo những thứ đó thì thấy bản thân đang đứng trước một bàn ăn.
Giữa bàn có nến, rượu vang và hoa, khung cảnh trong phòng vô cùng lãng mạn.
Nếu là nữ nhân khác, có lẽ trong lòng họ ít nhiều cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Cố Hiểu Khê thì không.
Uất Trì Ảnh Quân từ đâu bước ra, trên tay là bó hoa hồng đỏ rực rỡ.
Cố Hiểu Khê đêm nay mặc chiếc váy ngắn blazer có cổ hình chữ V và tay dài, cùng với cách trang điểm thanh lịch nhưng không làm mất đi khí chất vương tôn quý tộc.
Trước vẻ đẹp khiến người khác phải điên đảo thần hồn, Ảnh Quân cũng không cưỡng lại được.
Anh không nhanh không chậm tiến đến, tặng hoa cho Cố Hiểu Khê, không nói nên lời trước vẻ đẹp kiêu sa của cô.
Cố Hiểu Khê còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ kịp nhận hoa mà không nghĩ gì thêm.
Sau khi cô ý thức được đây không chỉ là cuộc gặp mặt bàn công việc bình thường liền ý tứ ám chỉ với Ảnh Quân: " Nếu như cuộc gặp này không phải là bàn công việc, tôi cũng chẳng có lý do gì để ở lại đây cả.
"* Dứt lời, Hiểu Khê trả lại bó hoa cho Uất Trì Ảnh Quân.
Anh biết cô đã đoán được mục đích của cuộc hẹn bèn giữ lấy tay cô: " Em không thích những gì tôi sắp xếp? "*
" Tôi không thích anh.
" Cố Hiểu Khê lạnh lùng quyết đoán.
Cô nói dứt chưa được bao lâu liền tiếp lời.
Lần này, giọng nói sắc bén nhấn nhá từng chữ.
" Hơn nữa, tôi ghét nhất là hoa hồng.
"
Cố Hiểu Khê quay người rời đi.
Chưa kịp bước một bước đã bị một sức mạnh to lớn ép vào tường.
Anh ép chặt cô đến không còn lối thoát, ánh mắt dịu dàng lúc tặng hoa giờ cũng đã biến mất.
Nét mặt luôn bình thản của Uất Trì Ảnh Quân chợt hơi dao động, biểu cảm trên gương mặt cũng bắt đầu thay đổi.
" Em biết tôi thích em ở điểm nào không? Chính là không dễ dàng bị khuất phục.
Tôi không thích nữ nhân quá ngoan ngoãn, như vậy sẽ rất nhàm chán.
Vừa hay, em lại là kiểu tôi thích.
"
Ngay từ khoảnh khắc anh ta ép mình vào tường, Cố Hiểu Khê đã không còn xem Uất Trì Ảnh Quân là bạn nữa.
Cô trực tiếp xô Uất Trì Ảnh Quân với một lực đủ để anh cách xa mình.
Nhưng trước sức mạnh hiện tại của anh, cô căn bản không phải là đối thủ.
Anh giữ chặt hai tay của cô ra sau, chớp lấy thời cơ đặt lên môi cô một nụ hôn đầy cuồng nhiệt.
Chiếc lưỡi linh hoạt nóng bỏng nhanh nhẹn bắt lấy lưỡi cô, không ngừng mút lấy hương vị ngọt ngào.
Cố Hiểu Khê càng ra sức kháng cự, Ảnh Quân càng hôn mạnh bạo hơn.
Không dừng lại, bàn tay hư hỏng của anh di chuyển xuống dưới rồi lần vào trong.
Bị bàn tay anh làm cho giật mình, Cố Hiểu Khê cắn mạnh vào môi anh.
Nụ hôn thô bạo vừa kết thúc, cô hoảng hốt hét lớn: " Anh muốn làm gì? "
" Tôi hẹn em trong khách sạn, vậy em nghĩ tôi sẽ làm gì? " Uất Trì Ảnh Quân cong môi để lộ nụ cười giảo hoạt.
Cố Hiểu Khê lúc này mới biết được bản thân đã trúng quỷ kế của Uất Trì Ảnh Quân.
Chỉ là, nhân lúc mọi chuyện chưa đi quá xa, cô sẽ cố gắng rời khỏi nơi chết tiệt này.
Nhưng trước mắt, cô lại không cách nào thoát khỏi tay Ảnh Quân.
Còn anh, bàn tay đã vào tận bên trong váy, ngón tay vừa chạm vào chiếc quần nhỏ đã khiến Cố Hiểu Khê lạnh run người.
Ngón tay lạnh lẽo cũng đầy khéo léo, len lỏi vào bên trong.
Càng vào sâu, anh càng không thể dừng lại được.
Cố Hiểu Khê lúc này chỉ biết cúi đầu, đầu óc cô trống rỗng, hai mắt bắt đầu hoa lên, cắn chặt môi để không phát ra âm thanh nào.
Đáng lẽ cô phải chống cự, nhưng trước sự tấn công dồn dập ấy, cơ thể cô chẳng thể cử động được.
Đến khi bên dưới hoàn toàn bị kích thích đến ướt đẫm, toàn thân Cố Hiểu Khê cũng đã mềm nhũn.
Cô chằng còn chút sức lực, nói bằng một giọng cố ý mới nghe rõ:
" Thả tôi ra, tôi không cần khu đất ở Thanh Thủy nữa.
"
" Em nghĩ tôi tiếc khu đất đó nên ra tay với em? "
" Vậy là vì cái gì? Tống Phù Ngọc sao? " Cố Hiểu Khê chau mày.
" Em chỉ cần biết, đêm nay tôi phải có được em.
"
" Cặn bã! " Cố Hiểu Khê vừa chửi xong, ngón tay của anh liền chạm trúng nơi nhạy cảm làm cho cơ thể cô run nhẹ lên.
Ngón tay nóng bỏng của anh vừa rút ra, Cố Hiểu Khê đã không còn đứng vững, mất thăng bằng ngã về phía trước.
" Chúng ta không thể làm chuyện này.
" Cứng rắn nói với Ảnh Quân cũng không được, Hiểu Khê đổi giọng không quá thân mật, đồng thời né tránh ánh mắt của anh.
" Chúng ta đã đi xa thế này rồi, em còn nói không sao? "
Uất Trì Ảnh Quân còn không để Cố Hiểu Khê có phản ứng, anh trực tiếp bế cô lên rồi ném thẳng lên giường.
Cố Hiểu Khê nằm thở lấy lại sức, mọi chuyện diễn ra quá nhanh và đột ngột khiến cô không thở được.
Ảnh Quân mặc kệ cô nằm trên giường với dáng vẻ thế nào.
Anh tiến đến, đưa tay vào trong váy, cởi chiếc quần nhỏ của cô rồi dứt khoát vứt xuống dưới.
" Đừng...!" Hiểu Khê dùng tay đẩy cơ thể Ảnh Quân ra xa.
Tuy cô vẫn còn giữ được lý trí, nhưng bên dưới sớm đã bị anh trêu đùa đến nóng ran.
" Bên dưới của em đã ướt đẫm rồi, không cần phải giả vờ nữa.
" Uất Trì Ảnh Quân vừa nói, anh vừa giơ những ngón tay đang ướt đẫm của mình lên để đối chứng với Hiểu Khê, hiện trên khuôn mặt ấy mặt là nụ cười châm chọc.
" Uất Trì Ảnh Quân, anh dám động đến tôi, tôi nhất định sẽ giết chết anh.
" Trước ánh mắt sắc lẹm và quyền lực đang cảnh cáo mình, nhưng trong tâm trí anh bây giờ chỉ muốn có được Cố Hiểu Khê.
Hơn nữa, anh lăn lộn trong giới hắc đạo nhiều năm nay, ngay cả cái chết anh cũng không hề sợ hãi nên trước lời cảnh cáo ấy, Uất Trì Ảnh Quân sảng khoái đáp trả:
" Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
"
Ảnh Quân vừa nói vừa cười như trêu ngươi, anh cởi bỏ quần áo của mình để lộ cơ thể cường tráng đáng ngưỡng mộ cùng với cự long to lớn đang ngang nhiên ngẩng cao đầu.
Mà Cố Hiểu Khê khi nhìn thấy thứ đó của anh, hai mắt cô mở trưng trưng, trông như vô cùng sợ hãi.
" Không được...!tôi không muốn...!" Cố Hiểu Khê sợ hãi lùi ra xa, người run bần bật.
Ảnh Quân thấy cô phản ứng quyết liệt, một suy nghĩ liền chạy trong đầu: " Chẳng lẽ đây là lần đầu của cô ấy? " Nghĩ rồi, anh thầm vui sướng.
Cô vừa đứng lên định bỏ chạy thì bị anh kéo xuống giường và giữ chặt hai tay.
Trong lúc chống cự, Cố Hiểu Khê đã dùng toàn bộ sức lực của mình đá mạnh vào người anh.
Uất Trì Ảnh Quân nhất thời nóng giận, anh giơ tay tát vào mặt Cố Hiểu Khê.
Âm thanh trong trẻo vang lên khắp phòng, cái tát khiến cô đau điếng đồng thời choáng váng, mất hết cảm giác.
*" Ngoãn ngoãn một chút, tôi sẽ không làm em đau.
" *Uất Trì Ảnh Quân sau đó ý thức được mình đã nặng tay với cô, nhưng chính anh cũng không ngờ điều đó lại xảy ra.
Cuối cùng, anh chỉ còn cách đè thấp giọng nhắc nhở.
Uất Trì Ảnh Quân nắm lấy chân cô và kéo xuống, kéo váy lên đến bụng rồi đưa cự long vào nơi tư mật đang ướt đẫm.
Lúc này sự cự tuyệt và né tránh của Cố Hiểu Khê trở nên mong manh như giấy.
Nhìn thấy gương mặt cô cau lại đầy đau đớn, một mặt Ảnh Quân thấy tim mình râm rang nhói như bị kim châm, một mặt lại thầm vui sướng.
Sau một lúc cử động bên dưới, Uất Trì Ảnh Quân cố tình nhìn xuống dưới giường để kiểm tra.
Ngay khi quay lên, trong mắt Ảnh Quân bùng lên ngọn lửa giận dữ khi chẳng thấy giọt máu nào cả.
Trong đầu Cố Hiểu Khê lúc này trống rỗng, lại nghe giọng anh cáu gắt truyền đến:
" Đây không phải lần đầu của em? "