Tại Trung Quốc.
Di Hòa sau khi biết chuyện của Uất Trì Ảnh Quân, cũng biết vì Cố Hiểu Khê mà anh ta điên cuồng cho thuộc hạ tìm kiếm khiến cả Bán Hải bây giờ gần như loạn lên.
Không thể trơ mắt nhìn Ảnh Quân mê muội mãi, Di Hòa quyết định đến đó một chuyến.
Vừa từ phòng làm việc của của Uất Trì Ảnh Quân bước ra, Hắc Lang lại nhận được tin Di Hòa đã đến, cậu ngay lập tức chạy xuống đón tiếp.
Chiếc cổng lớn mở rộng chào đón chiếc xe màu đen đầy hào nhoáng.
Chiếc xe dừng ở một góc sân, Hắc Lang lại đứng chờ ở đó nên đã mở cửa xe cho Di Hòa.
Anh bước xuống với gương mặt trầm tĩnh, vừa bước vào trong cùng Hắc Lang, vừa hỏi cậu: " Ảnh Quân thế nào rồi? "
" Ngài ấy đã hạ lệnh không tìm Cố gia nữa, nhưng vẫn còn tức giận.
" Hắc Lang đi theo sau, nét mặt có chút nghiêm trọng trước tình hình hiện tại.
" Cậu ta giờ ở đâu? " Vì muốn tận mắt nhìn bộ dạng hiện tại của Uất Trì Ảnh Quân, bước chân Di Hòa đi ngày càng nhanh.
" Ngài ấy đang ở phòng làm việc.
"
Trên đường đến phòng làm việc của Uất Trì Ảnh Quân, Hắc Lang nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải nói với Di Hòa một câu: " Di lão đại, lão đại của thuộc hạ vẫn đang tức giận.
Nếu Ngài ấy có làm gì không phải với Người, xin Người rộng lượng không chấp nhất.
"
Di Hòa đang lúc gấp gáp, nghe được lời này cũng bỏ ngoài tai bởi anh ta và Uất Trì Ảnh Quân là bạn nhiều năm.
Trong lòng Di Hòa có chút đắc ý, bình thản trả lời: " Cậu yên tâm đi, tôi không tin cậu ta chỉ vì một nữ nhân mà ra tay với tôi đâu.
" Trước thái độ xem nhẹ lời nhắc nhở của mình, Hắc Lang cũng hy vọng là cậu đã lo thừa.
Cửa phòng mở ra một khoảng vừa đủ, Di Hòa mới bước chân vào đã bị mùi thuốc lá làm cho khó chịu.
Không phải anh ta chưa từng hút thuốc, thi thoảng để giảm căng thẳng thì dùng đến nó, nhưng mùi nồng nặc như thế này thật khiến người khác không chịu được.
Di Hòa còn tự hỏi, rốt cuộc Uất Trì Ảnh Quân đã hút bao nhiêu thuốc trong mấy ngày qua? Bỏ qua mùi thuốc lá, đập vào mắt anh ta là Ảnh Quân ngồi gác hai chân lên bàn, bên cạnh là chai rượu gần uống cạn và những chai rỗng đã uống hết trước đó nằm dưới sàn.
Mỗi ngày đều hút thuốc và uống rượu, bây giờ đầu Uất Trì Ảnh Quân lại càng thêm khó chịu khi không thể quên đi Cố Hiểu Khê.
Nhìn thấy cửa phòng mở ra, trong khoảnh khắc mờ ảo anh lại nhìn ra Hiểu Khê đứng trước mặt mình.
Ngay lập tức, Ảnh Quân lấy tay xoa nhẹ hai mắt, trong lòng không ngừng tự cười nhạo bản thân vì si mê cô mà sinh ra ảo giác.
Khi đã định thần lại, nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Di Hòa, trong lòng Uất Trì Ảnh Quân gần như thất vọng tột độ, nhưng trên mặt vẫn giữ sự lạnh nhạt và điềm tĩnh, tay cầm lấy cả chai rượu vừa định đưa lên uống, đồng thời hỏi: " Cậu đến đây làm gì? " Nét mặt Ảnh Quân in hằn lên hai từ: suy sụp.
Không để Ảnh Quân lún sâu vào chuyện này, cả chai rượu trong tay anh bị Di Hòa giật lấy, còn lớn tiếng quát: " Uất Trì Ảnh Quân, cậu sao vậy hả? Nhìn cậu bây giờ có chỗ nào giống lão đại của Hoàng Long nữa chứ? Chỉ vì một nữ nhân như Cố Hiểu Khê, có đáng hay không? "
" Nữ nhân như cô ấy thì sao chứ? " Trước ánh mắt giận dữ của Di Hòa, Uất Trì Ảnh Quân vẫn đưa mắt nhìn thẳng anh ta không chút né tránh, thấp giọng hỏi.
" Ảnh Quân, cậu quên là cậu đang lợi dụng cô ta sao? " Di Hòa mất bình tĩnh quát lại.
Trước lời nhắc nhở của Di Hòa, Uất Trì Ảnh Quân rơi vào trầm tư.
Vài giây sau, sắc mặt Di Hòa sa sầm, gằn giọng hỏi từng chữ: " Cậu trả lời tôi đi, cậu đã yêu cô ta hay vẫn đang lợi dụng cô ta? "
Ảnh Quân không né tránh ánh mắt như mũi dao sắc nhọn của Di Hòa đang nhắm đến mình.
Anh điềm nhiên chớp mắt, nhưng không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
" Cậu yêu cô ta.
" Nhìn biểu hiện ung dung tự tại của Ảnh Quân, trong lòng Di Hòa cũng đã biết được đáp án, tuy nhiên vẫn không giấu nổi phẫn nộ.
Bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, đến gân tay cũng hiện lên trông vô cùng đáng sợ.
Nếu là người khác thì nắm đấm này từ lâu đã vung lên, nhưng người trước mặt Di Hòa lúc này lại là bạn tốt của anh khiến anh không cách nào ra tay.
" Cậu không được yêu Cố Hiểu Khê, đừng quên cô ta là vị hôn thê của kẻ thù cậu.
Uất Trì Ảnh Quân cậu chỉ đang lợi dụng cô ta thôi, đừng lầm tưởng rằng cậu yêu cô ta.
" Di Hòa nắm lấy cổ áo của Ảnh Quân, ánh mắt hận thấu tâm can, thấp giọng nhắc nhở mục đích thật sự của Uất Trì Ảnh Quân.
Di Hòa vừa dứt lời, Ảnh Quân đã không khống chế được sự tức giận của mình, vung tay đấm vào mặt anh ta khiến anh ngã xuống đất.
Còn chưa hết ngỡ ngàng, Di Hòa đã bị Ảnh Quân nắm lấy cổ áo: " Chuyện của tôi, tự tôi có tính toán, không đến lượt cậu dạy tôi phải làm sao.
" Giọng nói cất lên vô cùng u ám thiếu điều muốn giết luôn Di Hòa.
Khi đã bình tĩnh được một chút, Ảnh Quân buông tay khỏi cổ áo của Di Hòa, bình thản vứt lời: " Cậu về đi.
"
Di Hòa nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân có hành động điên cuồng thế này, anh cũng chẳng muốn ở lại khuyên ngăn nữa.
Anh đứng dậy, khi quay người hướng đến cửa, chân vừa định bước đi chợt chững lại, lạnh lùng nói với Uất Trì Ảnh Quân: " Nếu cậu không nỡ ra tay cô ta, vậy tôi làm.
"
" Cậu dám? " Uất Trì Ảnh Quân nghe vậy liền xoay đầu, trừng mắt nhìn Di Hòa vì anh biết Di Hòa nói được làm được.
Anh ta cũng từ từ xoay lưng lại nhìn Ảnh Quân, giương đôi mắt bình tĩnh không chút dao động ngầm xác nhận.
" Cậu dám động đến cô ấy thì đừng trách.
" Giọng anh gắt nhẹ để cảnh cáo.
Di Hòa mặc kệ Uất Trì Ảnh Quân ra sức bảo vệ Cố Hiểu Khê, những gì anh cần nói cũng đã nói, giờ cũng chẳng muốn ở lại đây thêm giây phút nào.
Cửa phòng vừa mở ra, Hắc Lang y như đứng đợi từ trước.
Nhìn thấy Di Hòa trở ra với vết thương trên mặt, nét mặt Hắc Lang ngay lập tức trở nên khó coi.
" Di lão đại, Người không sao chứ? Lão đại ra tay có nặng lắm không? " Hắc Lang không ngừng quan sát vết thương của Di Hòa.
" Tôi không sao, nhưng lão đại của cậu điên rồi.
Cậu ta dám vì Cố Hiểu Khê mà đánh tôi.
" Trong lời nói của Di Hòa không giấu được tức giận dành cho Uất Trì Ảnh Quân, cũng tức giận vì không nghe lời nhắc nhở của Hắc Lang.
" Thuộc hạ sẽ gọi James đến xem vết thương cho Người.
" Cậu ta tức tốc lấy điện thoại ra, còn chưa nhấn vào danh bạ đã bị ngăn lại.
" Không cần đâu.
Lát nữa tôi sẽ gọi cậu ấy đến chỗ tôi, không cần phiền cậu.
"
Tiễn Di Hòa ra đến xe, trước khi cậu ấy rời Bán Hải, Hắc Lang cuối cùng cũng lên tiếng:
" Di lão đại, chuyện hôm nay mong Người đừng giận lão đại.
Đừng vì lúc Ngài ấy tức giận mà mất tình nghĩa hai bên.
"
" Cậu vào xem cậu ta thế nào.
Nhớ truyền lại lời của tôi, khi nào cậu ta không còn tức giận nữa thì đến tìm tôi, để tôi đấm lại vài phát là được.
" Giọng điệu Di Hòa nửa thật nửa đùa.
Hắc Lang nghe được lời này của anh thì cười một tiếng, sau đó đáp: " Di lão đại, đi đường cẩn thận.
"
Chiếc xe vừa ra khỏi cổng biệt thự, thuộc hạ của Di Hòa nhìn anh qua kính chiếu hậu trong xe.
Nhìn nét mặt suy tư khó đoán của anh, thuộc hạ còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì anh đã ra lệnh bằng giọng trầm trầm: " Đưa tôi đến nghĩa trang.
"