Thời điểm phi cơ của Cố Hiểu Khê đáp xuống sân thượng tòa chung cư cũng đã hơn ba giờ trưa.
Vừa bước xuống phi cơ, cô lệnh cho thuộc hạ đưa Hoàng Mễ và Trần Điềm Điềm về nghỉ ngơi.
Đặc biệt là Trần Điềm Điềm, Hiểu Khê cho cô ấy hai tuần ở nhà để nghỉ ngơi, đến khi vết thương hồi phục hẳn mới được quay về Cố thị làm việc.
Vừa vào đến nhà, Cố Hiểu Khê tuy đã mệt sau chuyến bay dài nhưng vẫn cố gắng sắp xếp mọi thứ rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ vì quá mệt, vừa đặt lưng xuống là cô ngủ liền một mạch.
Không biết qua bao lâu, báo thức điện thoại cô vang lên, Cố Hiểu Khê vươn tay tắt đi và lồm cồm ngồi dậy.
Mặt trời đã lặn từ lúc nào, cả thành phố càng thêm nét phồn hoa khi được chiếu sáng rực rỡ.
Từ phòng tắm bước ra, Cố Hiểu Khê khoác lên người bộ trang phục manswear đầy cá tính, trở lại với dáng vẻ tươi tỉnh chuyên nghiệp dù rằng cả ngày hôm nay mệt rã rời.
Khi mặt trời lặn, các quán bar bắt đầu mở cửa, trung tâm thương mại trở nên đông đúc, những tuyến đường cũng đông nghẹt xe qua lại.
Tối hôm đó, Cố Hiểu Khê ăn mặc chỉn chu đến quán bar, kiểm tra tình hình những tháng vừa qua.
Sau khi nghe quản lý báo cáo, cô định trở về nghỉ ngơi sớm thì nhìn thấy Chấn Phong đang đứng trước mặt mình.
Cậu ta kính cẩn cúi đầu chào Cố Hiểu Khê, cô cũng lịch sự mỉm cười lại.
Biết rằng Nhạc Thiếu Siêu cũng đang có mặt trong quán nên đảo mắt nhìn một lượt.
" Lão đại cậu đâu? " Cô nhẹ nhàng và điềm tĩnh, hỏi Chấn Phong.
" Lão đại ngồi ở bên kia.
Ngài ấy lệnh thuộc hạ mời Cố gia đến.
" Cậu ta đưa tay ra mời Hiểu Khê.
" Được.
"
Khi Cố Hiểu Khê đến, Chấn Phong biết điều nên tránh mặt, để hai người họ có không gian riêng tư.
Cậu ta cúi gập người chào cả hai rồi lui đi.
" Hai tuần qua không gặp em, vừa từ Anh Quốc trở về sao? " Nhạc Thiếu Siêu rót rượu vào ly cho Cố Hiểu Khê và bắt chuyện.
" Ừm.
" Cô lãnh đạm nhận ly rượu, đáp lời.
" Lão đại của em vẫn khỏe chứ? "
" Vẫn khỏe.
" Cô nhấp một ngụm rượu rồi đáp.
" Em sao vậy? " Nhạc Thiếu Siêu nghe giọng của Cố Hiểu Khê có chút không ổn, anh ta quan sát thì nhận ra nét mặt cô lúc này lộ ra vẻ mệt mỏi.
" Không có gì, chỉ là hôm nay trên máy bay em không ngủ được, giờ thấy hơi mệt.
" Vừa nói, tay cô day day bên thái dương.
Nhạc Thiếu Siêu nghe xong, gương mặt lập tức biến sắc, không giấu được lo lắng mà nghiêm trọng trách: " Em gan thật, vừa về đến đã tiếp tục làm việc, chẳng biết lo cho sức khỏe của bản thân gì cả.
"
Cố Hiểu Khê không đáp, chỉ cười cười rồi cầm ly rượu lên.
Nhạc Thiếu Siêu cũng cầm ly rượu trong tay, chạm vào ly cô khiến chúng vang lên một tiếng đầy trong trẻo.
" Uống hết ly này, anh đưa em về.
"
" Không cần đâu, em có thể tự về.
Anh vừa mới đến, ở lại thêm chút đi.
" Ánh mắt rắn rỏi nhìn Nhạc Thiếu Siêu.
" Em như thế này thì làm sao anh yên tâm chơi được chứ.
Dùng thân phận là hôn phu của em, anh yêu cầu em phải nghỉ ngơi cho tốt."
Nhạc Thiếu Siêu vừa nói dứt, anh ta uống cạn ly rượu rồi đốc thúc Cố Hiểu Khê.
Cảnh hai người họ nói chuyện vui vẻ rồi cùng nhau rời đi lọt vào mắt Uất Trì Ảnh Quân.
Anh siết chặt ly rượu trong tay, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ, gương mặt tràn ngập phẫn nộ và sát khí.
Thật không ngờ anh lại tức giận đến vậy.
Hai tuần Cố Hiểu Khê biến mất là hai tuần Uất Trì Ảnh Quân ăn không ngon ngủ không yên.
Xem ra tất cả đều là vô ích.
Còn về lý do vì sao Ảnh Quân có mặt trong quán bar là từ khi anh cho thuộc hạ rút lui khỏi trước cửa Cố thị cũng như chung cư của Cố Hiểu Khê, mỗi ngày anh đều đến đây chỉ để chờ cô xuất hiện.
Cuối cùng người mà Ảnh Quân chờ cũng đã xuất hiện, chỉ là tình cảnh này khiến anh không giữ được bình tĩnh.
Uất Trì Ảnh Quân ra hiệu cho Hắc Lang chuẩn bị xe rời đi.
Vừa thấy anh đứng dậy, một cô gái tóc vàng, dáng người mảnh mai mặc chiếc đầm bó sát cơ thể không biết từ đâu xuất hiện đã ngã vào người anh.
" Xin lỗi, em bất cẩn quá.
" Cô ta yếu ớt nói, dùng ánh mắt lả lơi nhìn anh.
Uất Trì Ảnh Quân còn lạ gì mấy chuyện này.
Anh nhìn cô ta đầy chán ghét, Hắc Lang bước lên thay anh đuổi cô ta đi.
Nhưng thái độ Ảnh Quân đột ngột thay đổi, anh ngăn thuộc hạ lại rồi hỏi cô gái: " Cô tên gì? "
" Anh có thể gọi em là Lucy.
" Cô ta ngọt ngào trả lời.
" Có muốn " vui vẻ " một chút không? " Trước lời đề nghị của Ảnh Quân, cô ta không đáp lời nhưng gật nhẹ đầu, miệng cười chúm chím như thể đạt được mục đích.
Trên đường đến khách sạn, Uất Trì Ảnh Quân ngồi ở phía sau, còn Lucy thì không cam tâm khi bị bắt phải ngồi cạnh ghế lái.
Tuy có chút ý kiến về chuyện này nhưng Lucy chẳng dám ý kiến vì cô ta nghĩ, đêm nay được hầu hạ Uất Trì Ảnh Quân chính là may mắn lớn nhất đời này rồi.
Vừa đến khách sạn, Ảnh Quân một mình bước vào bên trong, bỏ Lucy phía sau phải đi cùng với Hắc Lang.
Nhân lúc này, cậu ta cũng có vài lời muốn nhắc nhở cô để lát nữa không tự gây rắc rối: " Ngài ấy đang không vui, lát nữa cô nên biết thân phận một chút.
"
Trong phòng, Uất Trì Ảnh Quân ngồi nghiêm nghị trên giường, mặt vẫn còn tức giận vì những gì mình nhìn thấy trong quán bar.
Lúc này, Lucy từ phòng tắm bước ra, trên người quấn mỗi chiếc khăn tắm nhưng cơ thể gợi cảm vẫn lấp ló đầy hấp dẫn.
Vừa nhìn thấy cô ta bước đến, anh lập tức kéo tay và đè xuống giường.
Nhớ lúc trước mình cũng từng làm thế này với Cố Hiểu Khê, nhưng nữ nhân nằm dưới thân anh bây giờ lại không phải cô ấy.
Nghĩ đến điều này, Uất Trì Ảnh Quân ngồi dậy, ra lệnh cho Lucy đang nằm trên giường với nét mặt đầy mong chờ kia.
" Ngồi dậy hầu hạ tôi.
" Ánh mắt thờ ơ không thèm nhìn đến Lucy, mang theo cái lạnh từ âm phủ thốt ra khỏi miệng Ảnh Quân.
" Dạ.
" Trước hành động cũng như thái độ vừa rồi của Uất Trì Ảnh Quân, Lucy không thể không cảnh giác.
Nhưng cô ta chắc chắn đứng trước kỹ năng của mình, anh nhất định sẽ không thể cự tuyệt.
Lucy ngồi bên dưới giường, sau đó dùng kỹ năng thành thục của mình để đánh thức vật nam tính của Uất Trì Ảnh Quân.
Cứ như vậy cho đến 20 phút sau, dù cho Lucy có cố gắng cách mấy thì vật kia cũng chẳng chịu ngẩng đầu dù chỉ một chút.
Lucy lúc này đã mệt, miệng cũng mỏi vô cùng, cuối cùng chỉ có thể nghĩ thầm: " Đã lâu như vậy vẫn chưa ***** ***, chẳng lẽ..."
" Cô rốt cuộc có làm được hay không? " Giọng nói vang lên từ thinh không làm cho cô ta giật mình.
" Em...!" Cảm giác bất lực ngày càng dâng trào trong người Lucy, cô ta sợ hãi đến độ ngồi bệt dưới sàn.
Uất Trì Ảnh Quân không nói lời nào, đứng dậy mặc lại quần áo rồi rời đi, mặc kệ Lucy một mình trong căn phòng đầy lạnh lẽo ấy.
Từ sau đêm ân ái cùng Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân ngày đêm nhớ nhung.
Giờ thì bất cứ nữ nhân nào có ở trước mắt ra sức quyến rũ cũng chẳng thể làm anh ta động lòng.
Tại chung cư của Cố Hiểu Khê, sau khi được Nhạc Thiếu Siêu đưa về, cô nhanh chóng thay bộ đồ ngủ thoải mái rồi bước lên giường.
Tuy hôm nay rất mệt nhưng cô trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ được.
Ngay lúc đang lim dim, tiếng đập cửa bên ngoài làm cô choàng tỉnh giấc.
Hiểu Khê lúc này trừng mắt, tức giận vì không biết kẻ nào lại không biết điều đến thế.
Cô càng đi lại phát hiện tiếng đập cửa cũng ngày càng lớn, người nào đó cứ như sợ cô bị điếc không nghe thấy vậy.
Vừa mở cửa, đập vào mắt Cố Hiểu Khê là gương mặt thịnh nộ của Uất Trì Ảnh Quân.