Trước lời giới thiệu đầy bất ngờ từ Uất Trì Ảnh Quân, mí mắt trên của Cố Hiểu Khê bị lông mày ép xuống, đầu lông mày nhíu chặt, ánh mắt lộ vẻ buồn bã.
Cô kinh ngạc đến mức cảm thấy nhất thời không thở nổi, và phải một vài giây sau mới định thần lại.
" Tại sao trước đây em chưa từng nghe anh nhắc đến mình có em gái? " Đôi mắt cực kì buồn của Cố Hiểu Khê nhìn Uất Trì Đường Tuyết, hỏi một cách vô thức.
" Vì cái chết của em ấy có liên quan đến thuộc hạ Nhạc Thiếu Siêu.
" Uất Trì Ảnh Quân hít sâu một hơi, ngữ điệu càng trầm.
" Cái gì? " Ánh mắt Cố Hiểu Khê vụt lên một tia hoảng loạn.
" Nhạc Thiếu Siêu từng có một thuộc hạ tên là Vu Dịch, em biết chứ? " Cố Hiểu Khê im lặng, dè dặt lắc đầu, Ảnh Quân kể tiếp: " Vu Dịch và Chấn Phong là hai thuộc hạ thân cận của Nhạc Thiếu Siêu.
Anh và anh ta trước đây không thù không oán, có chạm mặt thì cũng chào nhau.
Cho đến một ngày, em gái anh bị bắt cóc, mà người bắt cóc con bé chính là Vu Dịch.
"
" Sau đó? " Cố Hiểu Khê hít một ngụm khí lạnh tỏa ra dày đặc từ người Uất Trì Ảnh Quân.
" Hắn cưỡng hiếp con bé trong một công trường bỏ hoang.
Lúc bọn anh đến nơi, hắn vẫn ở đó, còn Đường Tuyết bị hắn trói chặt bằng dây xích, căn bản không thể bỏ trốn.
" Đôi mắt Uất Trì Ảnh Quân trong khoảnh khắc đột nhiên tối sầm lại, đáy mắt sâu thẳm như nhớ lại chuyện năm xưa.
" Ảnh Quân.
" Cố Hiểu Khê định ngăn Ảnh Quân nhớ lại chuyện lúc trước, nhưng vừa gọi thì anh đã cắt lời.
" Hiểu Khê em không biết đâu.
Khoảnh khắc anh chạy đến ôm Đường Tuyết vào lòng, thuộc hạ không một ai dám nhìn con bé.
Nhưng Đường Tuyết em ấy không khóc không bi thương, thậm chí không có chút phản ứng nào, dường như đã không nhận ra là anh đến cứu con bé.
" Kể đến đây, đôi mắt Uất Trì Ảnh Quân chỉ còn nỗi thống khổ và tuyệt vọng.
" Vậy Nhạc Thiếu Siêu xử lý Vu Dịch thế nào? " Cố Hiểu Khê thận trọng hỏi vì cô sợ sẽ vô tình chạm vào nỗi đau của Ảnh Quân.
Đứng bên cạnh anh lúc này, cô cảm nhận rất rõ cả người anh có một ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy dữ dội.
" Anh còn đợi hắn xử lý sao? " Uất Trì Ảnh Quân gào hét trong phẫn nộ, toàn thân run lên.
Nhưng Hiểu Khê cũng không bất ngờ vì cô hiểu được cảm giác của anh lúc này.
Khi thấy vẻ mặt cô vẫn trầm tĩnh, anh biết mình vừa mất kiểm soát nên nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ.
Giọng nói cất lên vô cùng u ám, anh kể tiếp: " Anh giết hắn ngay tại công trường, sau đó đem đầu của hắn gửi đến nhà Nhạc Thiếu Siêu.
Còn Nhạc Thiếu Siêu ngay khi biết anh giết thuộc hạ của mình đã đem người đến đánh nhau với bọn anh với lý do bọn anh không cho hắn ta thời gian điều tra.
Lúc đó anh và Di Hòa hợp tác với nhau, khiến hắn biến mất tại Trung Quốc một thời gian.
"
Cố Hiểu Khê chăm chú nghe Uất Trì Ảnh Quân không sót một từ, đồng thời cũng không rời mắt đến ảnh trên phiến đá của Uất Trì Đường Tuyết.
Cô phải công nhận em ấy rất xinh đẹp, chỉ đáng tiếc...
" Em ấy còn trẻ quá.
Thật đáng tiếc! " Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn xuống phía dưới tên thì thấy Đường Tuyết mất năm 20 tuổi.
Một cô gái xinh đẹp nhưng phải hứng chịu bi kịch và ra đi trong độ tuổi còn quá trẻ, điều này khiến cô xót xa và buông lời cảm thán.
Chúng ta đều già đi theo năm tháng, nhưng chỉ có cô gái ấy mãi mãi dừng ở tuổi 20.
Đây chính là nỗi đau lớn nhất cuộc đời Ảnh Quân.
Trước lời cảm thán của Cố Hiểu Khê, anh mỉm cười nhưng biến thành cười lạnh, nỗi bi thương và đau xót trong lòng dâng lên.
" Đúng vậy.
Nếu Đường Tuyết còn sống, có lẽ bây giờ con bé đã là vợ của Di Hòa, nói không chừng anh cũng đã có cháu rồi.
"
" Vợ của Di Hòa? " Cố Hiểu Khê thực sự ngạc nhiên khi biết chuyện này.
" Di Hòa đã cầu hôn Đường Tuyết, chỉ hai tháng nữa là đến hôn lễ thì con bé mất.
"
Uất Trì Ảnh Quân vừa dứt lời, ký ức của ngày tồi tệ ấy lại bắt đầu trổi dậy.
Từ sau vụ bắt cóc, Uất Trì Đường Tuyết tự nhốt bản thân trong phòng.
Cô không ăn uống cũng không muốn gặp mặt ai.
Mặc cho Di Hòa có khuyên hết lời hay cầu xin, Đường Tuyết vẫn không muốn gặp mặt anh.
Uất Trì Ảnh Quân cũng mời bác sĩ tâm lý đến, sau khi quan sát và kiểm tra cho Đường Tuyết, họ đều nói cô bị trầm cảm.
Còn Đường Tuyết ở trong phòng, không cách nào thoát khỏi cảm giác sợ hãi và xấu hổ.
Vì không muốn bệnh tình của Đường Tuyết ngày càng nghiêm trọng, Di Hòa luôn có mặt trước cửa phòng của cô dù cho cô không muốn gặp anh.
Dù vậy, anh cũng không bỏ cuộc và đợi đến ngày cô chịu gặp mình.
Những ngày đó ở Bán Hải cứ lặp đi lặp lại hình ảnh Di Hòa đứng trước cửa phòng và chờ đợi Uất Trì Đường Tuyết.
Và đỉnh điểm của mọi chuyện bắt đầu vào một ngày nọ, chính là ngày mà cả đời Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa đều không thể quên.
Sáng sớm hôm đó, họ được thuộc hạ báo lại rằng đã tận mắt nhìn thấy Uất Trì Đường Tuyết rời khỏi phòng, còn thấy cô bước vào phòng làm việc của Uất Trì Ảnh Quân.
Cứ ngỡ Đường Tuyết đã nghĩ thông suốt, Ảnh Quân và Di Hòa không khỏi vui mừng, nhanh chóng chạy lên phòng.
Lên đến đó, cả hai sửng sốt khi phát hiện Đường Tuyết đang cầm thanh kiếm Nhật trong tay, lưỡi kiếm kề sát vào cổ.
" Đường Tuyết, em làm gì vậy? " Uất Trì Ảnh Quân hốt hoảng hét lên, vẻ mặt trở nên kích động.
" Đường Tuyết, em nghe lời anh bỏ kiếm xuống, thứ đó rất nguy hiểm sẽ làm em bị thương.
" Di Hòa cũng hét lớn không kém, anh vừa bước lên định giành lấy thanh kiếm trong tay Đường Tuyết thì cô lại kề sát lên cổ khiến Ảnh Quân quát:
" Di Hòa đừng bước tới, đừng bước tới.
" Anh nói với Di Hòa, sau đó quay sang khuyên nhủ em gái:" Đường Tuyết, em có uất ức gì cứ nói với anh, anh sẽ làm chủ cho em.
"
Uất Trì Đường Tuyết nhìn anh trai, sự uất hận còn đọng đầy trên đôi mắt đẫm lệ.
Cô đau khổ thừa nhận: " Anh à, em không muốn sống nữa.
"
" Nếu là vì chuyện đó thì em không cần lo lắng, anh đã giết hắn rồi, sẽ không có ai hại em nữa, em đã an toàn rồi.
" Uất Trì Ảnh Quân nhẹ nhàng trấn an Đường Tuyết, chân cũng theo đó bước lên những bước rất nhỏ.
" Anh trai em nói đúng đó Đường Tuyết.
Hơn nữa còn hai tháng nữa là đến hôn lễ của chúng ta rồi, đến lúc đó anh sẽ đưa em sang nước ngoài, chỉ có hai chúng ta thôi.
Em nghe lời anh, đừng làm bản thân bị thương.
"
Trước những lời của Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa, Uất Trì Đường Tuyết đương nhiên biết rõ hai người họ đang định làm gì.
Cô lui về sau những bước nhỏ, giọng nghẹn ngào, nức nở: " Hai người có biết không, mỗi đêm em đều gặp ác mộng khiến em không dám ngủ.
Mỗi lần nhìn bản thân trong gương, em lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Em...!em thật sự bị tên khốn đó...!" Đường Tuyết còn chưa nói hết, nước mắt đã giàn giụa trên mặt, cổ họng cô cũng theo đó mà nghẹn lại.
Di Hòa lớn tiếng tuyên bố:" Anh không quan tâm đến chuyện hôm đó.
Anh chỉ biết rằng Uất Trì Đường Tuyết em là vợ sắp cưới của anh, là của một mình anh.
"
Được nghe những lời này của Di Hòa, Uất Trì Đường Tuyết rất mãn nguyện.
Cô hướng ánh mắt lần lượt từ Di Hòa đến Uất Trì Ảnh Quân, nở nụ cười trên môi nhưng nụ cười ấy quá đỗi lạnh lẽo, đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt.
" Di Hòa, em luôn yêu anh, nhưng hiện tại em không còn xứng với anh nữa.
Em thực sự hy vọng anh sẽ sớm tìm được người yêu anh hơn em.
Anh cả, em xin lỗi vì không thể để anh nhìn thấy em mặc váy cưới, cũng không thể để anh dắt tay em vào lễ đường và tận tay giao cho Di Hòa.
Đời này, em nợ anh về đạo làm anh em.
Nếu có kiếp sau, em hy vọng chúng ta vẫn là người một nhà.
Em xin lỗi.
"
Đường Tuyết vừa nói dứt, cô nắm chặt thanh kiếm trên tay, lưỡi dao dứt khoác cắt một đường ngay cổ họng.
Máu đỏ bắn tung khắp phòng, cơ thể cô cũng nhẹ nhàng ngã xuống như thể đã vứt được gánh nặng.
" Không...!" Uất Trì Ảnh Quân chạy đến, ôm lấy em gái trong lòng.
Anh dùng tay bịt lấy miệng vết thương để máu không chảy nữa, mặc cho lúc đó máu đã thấm đẫm áo của mình.
" Đường Tuyết, đừng mà, đừng bỏ lại anh.
" Di Hòa cũng ôm lấy Đường Tuyết, nước mắt không ngừng rơi xuống mặt cô ấy.
Thuộc hạ và người làm nghe tiếng hét liền chạy lên.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, ai cũng kinh hoàng.
" Mau liên lạc với bác sĩ chuẩn bị phòng cấp cứu, nhanh lên.
" Di Hòa gào hét ra lệnh cho thuộc hạ.
Cả hai người ôm Uất Trì Đường Tuyết trong tay, cô lúc này chỉ còn thoi thớp, yếu ớt nói: " Được nằm trong tay hai người, em chết cũng mãn nguyện...!rồi...!" Vừa dứt câu, nụ cười mãn nguyện như lời cô nói cũng đã tắt.
Ngày an táng Uất Trì Đường Tuyết, mưa như trút nước như thể ông Trời cũng đau xót mà khóc thương cho cô gái trẻ.
Sau khi linh cửu của Đường Tuyết đã đặt xuống huyệt và lấp đất, trong nghĩa trang lúc này chỉ còn lại Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa.
Ảnh Quân nhìn nụ cười trên phiến đá, nay chỉ còn là dĩ vãng.
Anh siết chặt tay, mở trừng hai mắt, oán hận nói:
" Đường Tuyết, anh cả thề với em, cho dù anh còn một hơi thở cuối cùng anh cũng sẽ trả thù cho em.
Anh sẽ bắt tất cả bọn chúng tuẫn táng theo em.
"
" Tôi cũng giúp cậu.
" Di Hòa nhìn nụ cười của Đường Tuyết, nén cơn đau vào trong, đồng lòng giúp sức Uất Trì Ảnh Quân để diệt toàn bộ người của Nhạc Thiếu Siêu..