Tại Cố thị.
Vào lúc chạng vạng, Cố Hiểu Khê nhận được tin nhắn từ Cố Sâm.
Giống những lần trước, do lâu ngày cô không về nên ông nhắn tin, nhắc cô quay về cùng ăn bửa cơm.
Và mỗi khi Hiểu Khê về đến nhà họ Cố, mọi người đều có mặt trên bàn ăn.
Cố Khuynh Nhược thấy chị gái bước vào, không kìm được nỗi nhớ mà chạy đến ôm lấy cô, đến khi Thái Tuyết Anh tươi cười, lên tiếng nhắc nhở Khuynh Nhược mới chịu rời khỏi chị gái.
" Khuynh Nhược, chị con có lẽ đã đói rồi, hai đứa mau vào bàn ăn đi.
"
Khi Cố Khuynh Nhược chịu bỏ Cố Hiểu Khê, cả nhà ba người họ chợt nhận ra cô đã thay đổi phong cách.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm trở về, Cố Sâm thấy con gái của mình mặc váy.
Nhìn Cố Hiểu Khê mặc bộ váy và áo khoác ngoài là vải tweed mang vẻ đẹp của sự cao quý và thanh lịch, gương mặt mang nét lạnh lùng, sắc sảo, khí chất vương giả lại ăn sâu vào máu.
Đôi mắt Cố Khuynh Nhược sáng lấp lánh như ánh sao, nhìn chị gái không rời một giây.
" Chị à, chị mặc bộ này trông đẹp thật đó.
"
" Cảm ơn em.
"
Trên bàn ăn, Cố Sâm không nói lời nào.
Đáy mắt ông phản chiếu hình ảnh của Cố Hiểu Khê, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt lại nhớ đến chuyện xa xưa nào đó nên cả buổi đều mất tập trung.
Thái Tuyết Anh đưa mắt nhìn chồng, như hiểu ra chuyện gì đó, bà giơ đũa và gắp vào thức ăn vào chén của ông, không nói thêm bất cứ lời nào.
Hành động của bà như cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Sâm, nhưng vẫn không thể ngăn ông nhìn con gái mình.
Cố Hiểu Khê từ lâu đã nhận ra ánh mắt của Cố Sâm luôn hướng về phía mình.
Dù cho dạo gần đây cô thay đổi phong cách một chút, không còn thường xuyên mặc menswear nữa, nhưng vẫn chưa quen được với những ánh mắt như thế này.
Cố Hiểu Khê biết rõ, Cố Sâm gọi cô trở về không đơn giản chỉ vì muốn gặp mặt và cùng ăn tối.
Và đúng như cô suy đoán, bửa tối vừa kết thúc, ông ấy lấy ra ba tấm thiệp mời, nói:
" Hiểu Khê, một người bạn của ba vừa gửi thiệp đến mời gia đình đến dự tiệc kỉ niệm ngày cười của ông ấy.
Hôm đó con cùng Khuynh Nhược thay ba đi dự có được không? "
" Sao hôm đó ba không đi? " Cố Hiểu Khê không chút do dự, hỏi rõ lý do.
" Ba bây giờ chẳng còn hứng thứ với những buổi tiệc như thế.
Hơn nữa ba đã nói với ông ấy rằng sức khỏe ba không tốt, đã nhờ con và Khuynh Nhược đi giúp rồi.
Nhưng còn thừa một tấm thiệp, ba không biết phải đưa cho ai? " Cố Sâm chậm rãi nói.
" Để trợ lý của con đi cùng có được không? " Đối diện với ánh mắt của ông, Cố Hiểu Khê cũng chẳng chút dao động.
" Em đồng ý.
" Cố Sâm còn chưa kịp có ý kiến, con gái nhỏ của ông đã lên tiếng tán thành với đề nghị của chị gái.
Ngày diễn ra buổi tiệc, trước đó tám tiếng, Cố Khuynh Nhược đang loay hoay trong phòng để chọn trang phục, tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan bầu không khí im lặng.
Khi cô cầm điện thoại trên tay, nhìn thấy người gọi đến là chị gái mình.
" Em nghe đây chị.
"
" Em đã chọn được trang phục cho buổi tiệc chưa? " Giọng cô vẫn bình thản ung dung.
" Dạ chưa.
" Vừa nói, Khuynh Nhược vừa kẹp điện thoại giữa tai và vai, cố tìm cho được một bộ váy dạ hội ưng ý.
" Bây giờ chị sẽ cho Điềm Điềm đón em đến nhà chị.
"
" Dạ? " Cố Khuynh Nhược vừa ngơ ngác, chưa kịp hiểu gì thì Cố Hiểu Khê đã gác máy.
Chưa đến mười phút, xe của Trần Điềm Điềm đã có mặt trước cổng nhà họ Cố.
Vừa bước vào nhà của Cố Hiểu Khê, Khuynh Nhược thấy cô đang ngồi xếp hai chân trên sofa, còn chiếc laptop đặt trên đùi.
Vừa nhìn Cố Khuynh Nhược đã biết Cố Hiểu Khê mang công việc từ công ty về để giải quyết.
" Em đến rồi.
"
Cố Hiểu Khê ngước nhìn em gái một cái, sau đó chăm chú nhìn vào màn hình laptop, vừa chuyên nghiệp gõ máy vừa nói với Điềm Điềm.
" Nhà thiết kế vừa mang mấy bộ trang phục đến, cô và Khuynh Nhược chọn một bộ đi.
Khuynh Nhược, em chọn xong thì vào trang điểm trước, có chuyên gia trang điểm ở đó.
"
Cố Khuynh Nhược nghe xong cũng không quá ngạc nhiên với những chuyện này.
Mỗi lần cô cùng Cố Hiểu Khê đi dự tiệc đều được chọn trang phục từ những nhà thiết kế và được trang điểm bởi chuyên gia hàng đầu.Từ khi Cố Hiểu Khê trở về từ nước ngoài thì chuyện này đối với Cố Khuynh Nhược có chút quen thuộc nhưng cũng đôi phần xa lạ, cứ như bây giờ cô thực sự là một thiên kim tiểu thư.
Tối hôm đó, chiếc xe sang trọng vừa dừng trước sân của khách sạn, những nhân viên của chủ tiệc đã chạy đến mở cửa xe.
Từ trong xe, Cố Hiểu Khê và Cố Khuynh Nhược bước xuống, Trần Điềm Điềm cũng từ ghế lái xe rời đi.
Chiếc xe được nhân viên đưa vào bãi đậu.
Vì tính trang trọng của buổi tiệc này, đêm nay Cố Hiểu Khê chọn cho mình một bộ suit đen có phần cầu vai bồng và thắt lưng to bản tôn lên cơ thể hoàn mĩ.
Bên trong cô mặc thêm một chiếc áo blouse xẻ cổ chữ V sâu, lấp ló vòng một căng đầy.
Mái tóc ngắn ngang vai giờ được vuốt ngược làm lộ rõ đường nét hoàn hảo trên gương mặt.
Trái ngược với vẻ đẹp cool ngầu, quyền lực của Cố Hiểu Khê, Cố Khuynh Nhược lại mang vẻ đẹp của một tiểu thư đài cát khi khoác trên người một chiếc đầm trễ vai màu trắng, mái tóc đen dài được tết một nửa phía trên và cố định phía sau.
Là người được Cố Hiểu Khê chọn đi cùng, vẻ bề ngoài của Trần Điềm Điềm cũng được trau chuốt tỉ mĩ.
So với hai người họ, Trần Điềm Điềm lại mang đến một vẻ đẹp thanh lịch và chuyên nghiệp khi chọn cho mình một chiếc váy mini lụa đính pha lê, mái tóc được buộc thấp gọn gàng.
Cả ba người vừa tiến vào trong sảnh, lập tức có người kiểm tra thiệp mời.
Vừa nhận thiệp từ Trần Điềm Điềm, nhân viên thốt lên rồi ra hiệu cho đồng nghiệp đưa cả ba lên phòng tiệc.
" Ra là Cố đại tiểu thư và nhị tiểu thư.
Mời các vị theo lối này.
"
Vì đến sát giờ nên cả ba vừa có mặt rất nhanh buổi tiệc bắt đầu.
Trước khi đặt chân đến đây, Cố Hiểu Khê đã dành thời gian để nghiên cứu về người bạn này của Cố Sâm, sau đó mới quyết định chọn quà tặng.
Vừa nghĩ xong, hai cánh cửa phòng vệ sinh cũng mở ra, Khuynh Nhược và Điềm Điềm đi đến bên Cố Hiểu Khê.
Thấy em gái liên tục chỉnh vai áo, Hiểu Khê lên tiếng hỏi:
" Sao vậy? "
" Em thấy hơi lạnh.
" Nói rồi, tay Cố Khuynh Nhược không ngừng xoa xoa vai của mình.
Cố Hiểu Khê nghe vậy, cô không chần chừ cởi chiếc áo đen bên ngoài của mình, khoác lên cho em gái.
Nhìn Hiểu Khê không khoác áo ngoài trông cô càng thêm trưởng thành và quyến rũ.
" Khuynh Nhược, lát nữa chị đến chào hỏi bạn của ba, Điềm Điềm sẽ ở bên cạnh em.
Hai người đến bàn bánh ngọt ăn một chút, sau khi chị nói chuyện xong chúng ta sẽ rời đi.
"
" Dạ.
" Cố Khuynh Nhược và Trần Điềm Điềm đồng thanh đáp..