Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm


Trở về từ thành phố Z, mọi thứ cũng trở về vị trí cũ của nó.

Vào một ngày cuối tuần, trong lúc Cố Hiểu Khê ở trong phòng làm việc tranh thủ làm xong mọi việc để đến Bán Hải thì bên ngoài có người gõ cửa.

Khi cánh cửa mở ra, người bước vào không ai khác lại là Uất Trì Ảnh Quân.

Nhìn thấy anh, Cố Hiểu Khê rất bất ngờ và thốt lên:
" Sao anh lại đến đây? "
" Vì anh không thể chờ đến lúc em đến gặp anh.

" Uất Trì Ảnh Quân tao nhã nâng gương mặt sắc sảo của Cố Hiểu Khê, ngay sau đó liền đặt lên môi cô một nụ hôn chứa đựng sự yêu thương da diết.
" Vậy anh đợi em một chút.

"
Khi đã làm xong mọi việc, cả hai nắm tay nhau bước vào thang máy.

Trong lúc thang máy đưa hai người họ xuống đại sảnh, Cố Hiểu Khê nghe Uất Trì Ảnh Quân nói nhỏ bên tai: " Hay hôm nay chúng ta không về Bán Hải nữa, lâu rồi anh không đến nhà em.

"
Cố Hiểu Khê nghe vậy cũng không phản đối, chỉ nở một nụ cười thay cho lời đồng ý.
Trước cửa căn hộ, không để Cố Hiểu Khê nhấn mật mã để vào trong, Uất Trì Ảnh Quân đã hôn ngấu nghiến khiến cô cũng phải đẩy nhẹ người anh ra và nhắc nhở.
" Ảnh Quân, chúng ta vào nhà đã.

"
" Anh sắp không chịu được rồi.

"
Cố Hiểu Khê nhập vân tay và cánh cửa mở ra, Uất Trì Ảnh Quân vội vàng kéo cô vào trong và ép chặt vào tường.

Cả hai hôn nhau say đắm, tay anh vừa chạm đến dây khóa kéo sau váy Cố Hiểu Khê thì bất ngờ cô hét lớn lên một tiếng " Ah...!" làm anh cũng phải giật mình.

" Chuyện gì vậy? " Uất Trì Ảnh Quân nhìn theo hướng mà Cố Hiểu Khê đang nhìn thì lần này anh cũng phải thất kinh khi thấy trên sofa có một cái bóng đen đang ngồi.

Cả hai cứ nghĩ là gặp ma rồi, cho tới khi Cố Hiểu Khê với tay bật đèn, ánh sáng vừa chiếu cả phòng khách, hai người họ nhận ra người ngồi đằng kia chính là Cố Khuynh Nhược.

Nhìn thấy em gái ngồi cách đó không xa, lại thấy được toàn bộ cảnh mình và Uất Trì Ảnh Quân đang nồng nàn với nhau, Cố Hiểu Khê nhanh chóng đẩy ai kia ra, trở lại dáng vẻ bình thường dù đang vô cùng ngượng ngùng.
" Khuynh Nhược, em đến từ lúc nào vậy? " Cố Hiểu Khê xấu hổ hỏi, vì chuyện vừa rồi mà mặt cũng ửng đỏ.

" Em đến được một lúc rồi.

"
" Sao...!sao em không bật đèn lên chứ? Lúc nãy làm chị giật mình.

"
Cố Khuynh Nhược không đáp lời, cô chỉ chăm chăm nhìn vào Cố Hiểu Khê và Uất Trì Ảnh Quân.

Cố Hiểu Khê cứ nghĩ Cố Khuynh Nhược vẫn chưa biết chuyện giữa hai người họ nên cô lúng túng nói: " Chuyện vừa rồi...!thật ra...!Khuynh Nhược, chị và Ảnh Quân đang yêu nhau.

"
" Ồ! " Cố Khuynh Nhược không có chút cảm xúc trước lời thừa nhận của Cố Hiểu Khê.

Thái độ dửng dưng của cô cứ như đã biết từ lâu và chỉ đợi hai người họ công khai mối quan hệ này.

Khuynh Nhược chỉ chuyển từ buồn bã sang kinh ngạc khi thấy hai người họ hôn đắm đuối lúc mới vào nhà.
" Em chỉ định đến thăm chị thôi, nhưng có lẽ làm phiền hai người rồi.

" Cố Khuynh Nhược đứng dậy, lấy túi xách rồi lịch sự chào Cố Hiểu Khê và Uất Trì Ảnh Quân trước khi rời đi.
" Em về luôn sao? "
" Dạ.

"
" Em không có chuyện gì giấu chị chứ? " Cố Hiểu Khê thấy Cố Khuynh Nhược có chút kì lạ nên muốn thăm dò suy nghĩ của em gái.
" Không có.

"
" Vậy chị đưa em về rồi quay lại.

"
" Không cần đâu, em tự đón xe về được mà.

"
Cố Khuynh Nhược nói dứt liền nở nụ cười để chị gái yên tâm rồi cúi chào hai người họ và rời đi.

Cố Hiểu Khê nhìn theo bóng lưng của em gái, gương mặt lo lắng bất giác hiện lên rất rõ.
" Em sao vậy? Lo cho Khuynh Nhược sao? "
" Ừm.


" Cố Hiểu Khê mím môi dưới nghĩ ngợi.
" Em gái em cũng không còn nhỏ nữa, không cần lo lắng quá nhiều đâu.

"
Cố Hiểu Khê thấy Uất Trì Ảnh Quân nói không sai.

Nếu cô quản em gái quá nhiều, vậy chẳng khác nào biến thành Thái Tuyết Anh phiên bản chị gái.

Cứ nghĩ Cố Khuynh Nhược rời đi thì hai người có thời gian bên nhau.

Nào ngờ một cuộc gọi làm Uất Trì Ảnh Quân phải thay đổi sắc mặt.
" Có chuyện gì? " Ảnh Quân lạnh nhạt hỏi Hắc Lang ở bên kia điện thoại.
" Lão đại, Bán Hải có người đột nhập và gây chiến.

"
" Tôi về ngay.

" Nhìn thấy sắc mặt Uất Trì Ảnh Quân trở nên nghiêm trọng, Cố Hiểu Khê liền hỏi: " Có chuyện gì vậy? "
" Có kẻ đến Bán Hải gây chiến.

Có lẽ anh không thể ở bên em tối nay, anh xin lỗi.

" Nói rồi, Uất Trì Ảnh Quân nhẹ nhàng kéo đầu Cố Hiểu Khê lại gần và hôn lên trán.

Khi anh vừa quay được nửa người thì bàn tay to lớn bị tay cô níu lại, cô khí phách nói: " Em cùng anh trở về.

"
Một người can trường như Cố Hiểu Khê ngay cả cái chết cũng không sợ thì ngại gì cùng Uất Trì Ảnh Quân về Bán Hải ngay lúc này.
Cùng lúc đó trong một quán bar nhỏ, bartender đẩy một ly mint julep vừa được pha chế ra cho Cố Khuynh Nhược, đồng thời anh ta lịch sự nói: " Tiểu thư, mời cô.

"
" Cảm ơn anh.

" Cố Khuynh Nhược nhận lấy ly của mình.


Sau khi nhấp một ngụm nhỏ thì tinh thần có chút phấn chấn.

Nghĩ đến chuyện chị gái yêu đương nhưng vẫn giấu mọi người làm Khuynh Nhược không khỏi để tâm.

Cô không hiểu được vì sao Cố Hiểu Khê không công khai cho người nhà họ Cố biết chứ? Lẽ nào sợ Cố Sâm không đồng ý? Hay sợ ông giục cưới?
Cách đó không xa, một người đàn ông với dung mạo khôi ngô tuấn tú không rời mắt khỏi Cố Khuynh Nhược dù chỉ một giây.

Chợt một người đàn ông khác đang đứng sau lưng anh ta khom người và nói nhỏ vào tai:
" Lão đại, người đằng kia hình như theo dõi Cố nhị tiểu thư.

"
" Cậu đi xem thử đi.

"
" Dạ.

" Thuộc hạ của Di Hòa vừa nói dứt thì người kia mà họ đang nhắc đến đã lấy điện thoại từ trong túi áo khoác và bước ra khỏi quán.

Thuộc hạ của anh nhanh chóng bám theo, còn Di Hòa tiến đến chỗ Cố Khuynh Nhược đang ngồi.
" Cố nhị tiểu thư.

" Anh đứng sau lưng và cất giọng chào hỏi làm Cố Khuynh Nhược giật mình.
" Di lão đại, trùng hợp thật, đi đâu cũng gặp được anh.

" Cô liếc mắt nhìn anh rồi cười cười đầy ẩn ý.
Di Hòa đưa mắt nhìn ở ghế bên cạnh, lịch sự hỏi: " Tôi ngồi được chứ? " Phải đến khi được sự đồng ý của Cố Khuynh Nhuộc, anh mới ngồi xuống.

Nhưng vừa đặt người ngồi thì đã đáp ngay lời vừa rồi của cô: " Xem ra chúng ta có duyên nên đi đâu cũng gặp nhau.

"
Cố Khuynh Nhược nghe xong cũng cười khẫy một tiếng, lòng cô thầm nghĩ, đúng là nghiệt duyên.
" Cô cười gì vậy? "
" Không có.

Tôi là đang nghĩ duyên mà anh nói có phải là anh theo dõi tôi hay không thôi.

"
" Tôi thì không có theo dõi cô, nhưng người khác thì có.

" Nói rồi, Di Hòa đưa mắt nhìn ra phía cửa, xem có động tĩnh gì hay không.
" Anh nói sao? " Cố Khuynh Nhược không hiểu ý của Di Hòa nên hỏi lại, nhưng anh vội đáp: " Không có gì.

Thôi, tôi đưa cô về.


"
" Tôi chỉ mới đến.

"
" Hay cô muốn tôi gọi chị gái cô đến đây uống chung với chúng ta? "
" Đừng! " Cố Khuynh Nhược vừa nghe nhắc đến chị gái thì lập tức hốt hoảng.

Nếu bây giờ Di Hòa gọi thì thật làm phiền hai người họ, với lại cô cũng là trốn đến đây.

Khuynh Nhược kêu lên một tiếng rồi ngoan ngoãn theo Di Hòa lên xe.
Thế nhưng vào đến xe, Di Hòa vẫn chưa khởi động và hai người cứ thế ngồi bên trong một lúc.
" Không phải anh nói đưa tôi về sao? " Cố Khuynh Nhược cau mày, quay sang Di Hòa thì thấy anh nhìn vào điện thoại.
" Vẫn còn sớm, đợi một chút.

"
" Đợi cái gì? Anh đợi ai à? "
Di Hòa không trả lời Cố Khuynh Nhược, anh lảng sang chuyện khác.
" Bình thường cô nhẹ dạ cả tin thế này sao? Tôi chỉ nói vài câu cô đã ngoan ngoãn theo tôi lên xe rồi.

"
" Vậy ai dọa sẽ gọi cho chị tôi? "
" Lần sau đừng có như vậy nữa, cũng may cô gặp người tốt là tôi.

"
" Anh giống người tốt chỗ nào vậy, chỉ tôi với.

"
Cố Khuynh Nhược vừa nói dứt, điện thoại Di Hòa đã vang lên tiếng chuông.
" Thế nào? "
" Lão đại, hắn khai là Cố đại tiểu thư sai hắn theo dõi Cố nhị tiểu thư.

"
" Tôi biết rồi.

"
Di Hòa vừa nói dứt, anh không màng quay sang nhìn Cố Khuynh Nhược, cười nhếch một tiếng rồi đắc ý nói: " Bây giờ tôi sẽ cho cô biết chị gái cô có thật lòng tốt với cô hay không? "
Nói dứt, anh khởi động xe trước sự ngỡ ngàng của Cố Khuynh Nhược.
" Anh nói gì vậy? Anh định đưa tôi đi đâu? "
" Đến Bán Hải.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận