Ngày hôm sau, mặt trời cũng đã lên cao, những tia nắng đầu tiên chiếu vào chỗ Uất Trì Ảnh Quân làm anh thức giấc.
Việc đầu tiên sau khi anh thức dậy là đảo mắt một vòng tìm ai kia.
Khi thấy cô ấy đang ngồi xoay lưng về phía mình và chỉnh lại phần cổ áo, Ảnh Quân đẩy người về phía trước, vươn tay ôm lấy đối phương, giọng điệu không nỡ để cô rời xa sau một đêm nồng nhiệt.
" Em rời đi sớm vậy sao? "
Người con gái kia nghe vậy, trên mặt để lộ nụ cười vui mừng, nhẹ nhàng đáp lời: " Ngài thức rồi.
" Giọng cô vô cùng điềm tĩnh nhưng hai tay lại nắm chặt vào nhau và không ngừng run rẩy, trong lòng lo sợ tột cùng.
Uất Trì Ảnh Quân trong tích tắc đã nhận ra đây không phải là giọng của Cố Hiểu Khê, anh kinh ngạc đến mức thấy nhất thời không thở nổi, và phải vài giây sau mới định thần lại, anh dứt khoác đẩy cô gái kia ra một cách mạnh mẽ.
Sau khi dùng khăn che đi phần thân dưới, anh tiến đến và dùng tay siết chặt cổ cô gái kia.
Nhìn kỹ, gương mặt Ảnh Quân bàng hoàng phát hiện cô ấy có mái tóc, dáng người và quần áo y như bộ đêm qua Cố Hiểu Khê đã mặc.
Gương mặt anh tràn ngập phẫn nộ và sát khí, lớn tiếng hỏi:
" Cô là ai? Hiểu Khê đâu? "
" Ngài không nhớ sao? Đêm qua chúng ta...!" Cô ấy cố nặn nụ cười trên môi, nhưng còn chưa nói hết thì tay Uất Trì Ảnh Quân siết chặt hơn.
Nhìn thấy mặt cô ta đỏ bừng, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu vì không thở được, anh gằn từng tiếng và hỏi một lần nữa: " Là ai phái cô đến? Di Hòa sao? "
" Là, là Cố gia.
Đêm qua Cố gia muốn tôi hầu hạ Ngài.
" Ảnh Quân nhìn chằm chằm vào mắt khiến cô gái bị doạ cho túa mồ hôi lạnh toàn thân.
Cô cảm thấy hơi lạnh trào lên liên tục từ tận đáy lòng khi đối diện với đôi mắt thâm trầm không đáy kia.
Giữa hai hàng lông mày của Uất Trì Ảnh Quân hình thành một nếp nhăn sâu.
Bàn tay theo đó ngày một siết chặt lấy cổ cô ấy, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.
" Cô có biết hậu quả khi nói dối tôi là như thế nào không? Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, nói! " Từ cuối cùng, Uất Trì Ảnh Quân quát lớn khiến cô gái ấy cả người run lên.
Anh tức giận đến mặt mũi đỏ bừng.
Mắt cô gái kia bắt đầu trợn tròn, lông mày nhíu chặt, ánh mắt thốt hoảng.
Cổ họng cô khô khóc, vì sợ hãi, giọng nói cô ấy cũng trở nên khàn đặc, thậm chí không phát ra nổi âm thanh: " Tôi không có lừa Ngài, thật sự là Cố gia phái tôi đến đây.
"
Ánh mắt Uất Trì Ảnh Quân thoáng khựng lại, nhăn trán suy nghĩ: Một người không lai lịch rõ ràng như cô ta, muốn trèo lên giường với anh cũng không phải chuyện dễ.
Nếu mọi chuyện đúng như những gì cô nói, vậy nhất định có người đứng sau sai khiến.
" Tôi thật sự không lừa Ngài.
Hôm qua tôi gặp được trợ lý của Cố gia, cô ấy nói Cố gia muốn tôi làm một việc rồi đưa cho tôi một bộ quần áo.
"
Uất Trì Ảnh Quân vừa bỏ tay khỏi cổ, cô ấy liền sờ lấy cổ mình, ho lên vài tiếng rồi bắt lại nhịp thở.
Khi đã mặc lại quần áo chỉnh tề, Uất Trì Ảnh Quân nhấn một dãy số trên điện thoại rồi đưa lên tai.
Còn chưa đến mười giây, người ở đầu dây bên kia đã nhấc máy, chỉ nghe giọng cáu gắt của anh truyền ra:
" Trong vòng 5 phút đến khách sạn Apollo, phòng số 243, nhớ mang theo đồ của cậu.
"
Rất nhanh sau đó, James đã có mặt trước cửa phòng VIP.
Khi bước chân vào trong, cậu còn suýt nhận nhầm cô gái trước mặt là Cố Hiểu Khê nếu như không nhìn kỹ.
Quả thật mái tóc và vóc dáng ấy đều tương đồng với Cố Hiểu Khê.
Nghĩ lại, James lập tức cau mày, hốt hoảng trong lòng.
Chẳng lẽ lão đại của cậu đêm qua nhìn nhầm người nên đã...
" Thứ đó đâu? " James còn đang suy nghĩ thì bị giọng lạnh như dao của Uất Trì Ảnh Quân làm cho giật mình.
Cậu thận trọng đáp: " Dạ đây.
"
James lấy ra một vĩ thuốc tránh thai khẩn cấp, đưa cho Uất trì Ảnh Quân.
" Đưa cho cô ta, phải tận mắt thấy cô ta nuốt xuống thì cậu mới được rời khỏi đây.
"
" Dạ.
"
Trước khi rời khỏi đây, giọng Uất Trì Ảnh Quân cất lên vô cùng u ám: " Đừng bao giờ để tôi gặp lại cô.
"
Cửa phòng vừa đóng sầm lại, James nhìn thấy cô gái ấy vẫn còn ngồi trên giường run bần bật, trên cổ nổi rõ vết bầm tím.
Anh đưa thuốc trước mặt cô ta, không cần nói gì thêm.
James theo Uất Trì Ảnh Quân từ lâu, dường như đây là lần đầu tiên anh được giao nhiệm vụ thế này.
Trước khi gặp Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân vô cùng kỹ tính.
Anh luôn sử dụng biện pháp an toàn mỗi khi quan hệ vì không muốn những nữ nhân kia mang thai con của mình.
Nhưng đối với Cố Hiểu Khê thì khác, khi quan hệ với cô, anh không sử dụng biện pháp cũng chưa từng đưa cho cô một viên thuốc tránh thai nào.
Cùng lúc đó tại Cố thị, Cố Hiểu Khê nhận được điện thoại của cô gái kia sau khi James rời đi.
Cho đến thời điểm hiện tại, trong ánh mắt của cô không nhìn ra vẻ đau lòng, cô điềm tĩnh hỏi: " Đêm qua thế nào? "
Giọng cô gái bên kia vẫn còn hoảng sợ vì suýt chút nữa chết dưới tay Uất Trì Ảnh Quân.
Tới giờ cô ấy vẫn còn ám ảnh bởi bộ dạng như một vị thần Chết của anh nhưng vẫn thành thật trả lời Cố Hiểu Khê: " Đêm qua Ngài ấy uống say nên đã ngủ luôn, không có động vào tôi.
Nhưng tôi đã làm theo những gì Cố gia căn dặn, ngoan ngoãn cởi hết quần áo và nằm bên cạnh đến khi Ngài ấy thức dậy.
Lúc sáng Ngài ấy tưởng đêm qua đã động vào tôi, còn cho người giám sát tôi uống thuốc tránh thai.
"
Cố Hiểu Khê thở một hơi dài, ánh mắt không lộ ra chút cảm xúc nào: " Được rồi, tôi cũng đã cho người chuyển tiền vào số tài khoản của cô rồi.
"
Cuộc nói chuyện của họ vừa kết thúc, từ bên ngoài Uất Trì Ảnh Quân hung bạo đẩy cửa xông vào, nhưng Cố Hiểu Khê chỉ để ý đến ánh mắt lo ngại của Trần Điềm Điềm: " Cố gia, tôi đã nói Ngài ấy không thể vào nhưng Ngài ấy...!"
Cố Hiểu Khê ra hiệu cho Trần Điềm Điềm rời đi.
Cô ấy vừa nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc, ngay lập tức Uất Trì Ảnh Quân không tự chủ được mà tiến đến chỗ Cố Hiểu Khê.
Một hành động bắt nguồn từ sự phẫn nộ, anh siết chặt bàn tay trên cổ cô, ánh mắt nhìn đối phương lạnh thấu xương.
Lúc này có cảm giác anh như một hung thần.
" Cố Hiểu Khê, tại sao em lại làm vậy? "
Thần sắc Cố Hiểu Khê không hề thay đổi, ánh mắt đượm vẻ u hoài nhưng trong trẻo.
Cô cười lạnh, càng không nhìn Uất Trì Ảnh Quân, trả lời với vẻ mặt thản nhiên, không hề có ý định giấu giếm: " Tại sao anh lại tức giận chứ? Tôi chỉ tạo thêm cơ hội cho anh ở gần những nữ nhân khác như những gì anh đã nói còn gì.
"
Uất Trì Ảnh Quân nghe được liền đông cứng trong vài giây.
Sắc mặt anh thoáng chốc đã tái nhợt, đau đớn lặng người.
Thật sự là Cố Hiểu Khê! Nhưng Ảnh Quân vẫn không hiểu nguyên do vì sao cô làm vậy.
Chẳng phải hai người đang rất hạnh phúc sao?
Đối diện với gương mặt lãnh khốc như băng kia, Uất Trì Ảnh Quân nheo mắt lại.
Anh gầm lên giận dữ, oán hận hỏi:
" Em làm theo những gì tôi đã nói? ".