Vào một buổi tối như mọi ngày, Cố Hiểu Khê đang trên đường về nhà sau một ngày dài làm việc ở Cố thị thì nhận được cuộc gọi từ Nhạc Thiếu Siêu.
Hai người họ nói chuyện được một lúc, bất giác cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy có vài chiếc xe có kiểu dáng giống nhau đang theo đuôi mình.
Lúc đầu Cố Hiểu Khê cứ nghĩ bản thân quá đa nghi và vẫn chưa nói những gì mình nghi ngờ cho Nhạc Thiếu Siêu biết, nhưng sau khi kiểm tra cô xác định bọn chúng thực sự đang đuổi theo mình.
Cố Hiểu Khê tăng tốc để chúng không đuổi kịp, đồng thời cũng báo lại chuyện này với Nhạc Thiếu Siêu.
" Thiếu Siêu, có vài chiếc xe đang theo đuôi em.
" Cố Hiểu Khê vẫn giữ được sự bình tĩnh lạ thường.
Cô vừa nhấn ga dưới chân đồng thời nhìn xem phía sau như thế nào.
Khi ấy, những kẻ theo đuôi biết mình đã bị phát hiện, chúng không những không che giấu mà trực tiếp bám sát theo xe của Cố Hiểu Khê.
Nhạc Thiếu Siêu lúc này đang ở nhà, nghe Cố Hiểu Khê bị như vậy liền không giữ được bình tĩnh.
Anh bật người đứng dậy khỏi ghế, gương mặt cau lại, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
" Em đang ở đâu? "
" Em sẽ tìm cách đánh lạc hướng chúng và gửi định vị cho anh.
"
" Được.
"
Cố Hiểu Khê dự định sẽ tăng tốc và đánh lạc hướng bọn người kia, nhưng bọn chúng vẫn không ngừng bám theo làm cô phải đổi sang kế hoạch khác.
Kế hoạch đánh lạc hướng thất bại, Cố Hiểu Khê rẽ vào một con đường ít người, bỏ xe bên ngoài và chạy vào một căn hộ cũ gần như bị bỏ hoang.
Một điều mà Cố Hiểu Khê không thể lường trước được, căn hộ này là một trong những cái bẫy mà chúng đã giăng sẵn và chỉ chờ cô sa vào.
Rảo bước sâu trong căn hộ nhuốm màu hoang tàn và lạnh lẽo, đứng trước thang máy nhưng không thể sử dụng vì đã cũ, Cố Hiểu Khê không còn cách khác chỉ có thể đi thang bộ lên những tầng trên để tránh sự truy đuổi.
Khi tiếng bước chân ở phía sau ngày càng gần, Cố Hiểu Khê đành rẽ vào lối vào tầng hai và cố chạy thật khẽ.
Ở một nơi thiếu hơi người, xung quanh bị bao trùm bởi không khí lạnh lẽo, dưới ánh đèn không ngừng chớp tắt do đã hỏng từ lâu không có ai thay, tại đây có rất nhiều phòng nhưng vì không ai ở và quản lý nên cửa đều không đóng.
Cố Hiểu Khê bước vào một trong những phòng ấy, cánh cửa vừa đóng lại sau lưng, cô đưa tai lên mặt cửa để nghe tiếng bên ngoài.
Khi bên ngoài đã yên ắng hẳn, Cố Hiểu Khê thở dài một hơi trước cuộc truy đuổi này.
Trước lúc rời khỏi xe, cô đã nhanh chóng gửi định vị cho Nhạc Thiếu Siêu, mong là người của anh sẽ sớm tìm được cô.
Đang lúc nghĩ đến là kẻ nào làm những chuyện này, đột nhiên từ trên trần nhà, một màn khói trắng dày đặc phả xuống, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã lan ra khắp phòng.
Rất nhanh, cô xác định được đây là khí gây mê nên nhanh chóng lấy tay che mũi của mình lại, nhưng do trước đó đã hít phải một ít nên bây giờ cả người Cố Hiểu Khê chẳng còn chút sức lực nào.
Cô ngã ra đất, cố gắng mở mắt trong mệt mỏi.
Trong lúc vẫn giữ được tỉnh táo, Cố Hiểu Khê dùng khẩu súng mình luôn mang theo bên người, dứt khoác bắn vào đùi để không bị ngất bởi khí mê.
Cố Hiểu Khê nén cơn đau và rời khỏi phòng, từng bước lê lết đến lối thoát hiểm.
Khi bước qua cánh cửa ấy, cô nghe thấy bên dưới có tiếng đánh nhau, trong lòng không khỏi vui mừng vì cuối cùng người của Nhạc Thiếu Siêu cũng đã đến.
Trong lúc không chút phòng thủ, từ phía sau cô xuất hiện một bóng người cao lớn, hắn nhanh chóng dùng tay bịt miệng và kéo cô vào lòng hắn.
Cố Hiểu Khê vừa đau vừa hoảng loạn, còn chưa kịp ra tay phản công thì người kia ghé sát tai cô và lên tiếng: " Là tôi.
"
Khi Cố Hiểu Khê đã bình tĩnh lại, người kia cũng bỏ tay ra.
Khoảnh khắc quay người và nhìn thấy người đó là Uất Trì Ảnh Quân, lông mày cô nâng cao và cong lên, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt đang đau đớn vì đạn.
Nhìn những giọt máu từ chân cô không ngừng chảy xuống, ngước lên thấy gương mặt Cố Hiểu Khê đã xanh tái, trán không ngừng ra mồ hôi lạnh, lông mày Uất Trì Ảnh Quân liền rủ xuống, nhìn cô với ánh nhìn ảm đạm.
Anh cởϊ áσ chiếc áo khoác dạ dáng dài của mình và che từ đầu đến chân Cố Hiểu Khê, khi bế cô trên tay, anh lặng đi một hồi rồi nói: " Đừng nói gì cả, tôi đưa em rời khỏi đây.
"
Bế Cố Hiểu Khê xuống dưới, bên dưới lúc này đã bị bao vây bởi người của Hoàng Long, một nửa kẻ theo dõi cũng đã gục hết dưới đất.
Một trong số những kẻ theo dõi Cố Hiểu Khê nhận ra Uất Trì Ảnh Quân và thấy đồng bọn của mình đều bị hạ, hắn cũng chỉ biết khép nép trước anh.
" Uất Trì lão đại, chúng tôi không biết Ngài cũng có mặt ở đây.
"
Uất Trì Ảnh Quân không đáp lời, thậm chí không màng đặt chúng trong mắt.
Anh ngang nhiên bế Cố Hiểu Khê rời đi thì bị người đứng đầu của chúng chặn lại.
Tuy đã nhận tiền của người khác nhưng đứng trước người được so sánh như chúa tể địa ngục, hắn cũng phải khép nép và kính sợ: " Uất Trì lão đại, chúng tôi đang tìm bắt một người.
Không biết tôi có thể kiểm tra cô gái đang đi cùng Ngài không? "
Cố Hiểu Khê lúc này dù đang trong vòng tay của Uất Trì Ảnh Quân nhưng tim đập như muốn văng ra ngoài.
Khi nghe hắn muốn kiểm tra, cô chỉ biết nép sát đầu vào lòng ngực rộng lớn của đối phương.
Còn tên kia, hắn vừa nói dứt, không quan tâm Uất Trì Ảnh Quân có đồng ý hay không, tay đã đưa ra định kéo chiếc áo xuống.
Khi chỉ còn vài milimet là biết được nữ nhân trong lòng Uất Trì Ảnh Quân có phải người hắn đang truy tìm hay không thì hắn chợt sững người.
Sát khí của người đàn ông cao lớn đối diện hắn vẫn thẩm thấu ra bên ngoài, ánh mắt của anh cũng trở nên âm lệ và độc ác khiến người ta không hiểu sao cứ như rơi vào trong hầm băng, và trong cái không khí lạnh lẽo ấy, một giọng nói chẳng khác nào từ địa ngục truyền đến khiến những kẻ kia chẳng dám thở mạnh:" Tụi mày mà đụng vào cô ấy là tao sẽ gϊếŧ tụi mày! ".