Bên ngoài khu chung cư, hai hàng dài gồm những người đàn ông cao lớn mặc đồ đen với vẻ mặt uy nghiêm đứng đợi Uất Trì Ảnh Quân.
Vừa thấy anh bước ra, tức khắc họ đồng loạt cúi đầu kính cẩn chào.
Vào đến xe, cửa vừa đóng lại anh đã lấy áo xuống để Cố Hiểu Khê dễ thở hơn cùng lúc đặt cô ngồi sát bên cạnh mình.
Nhìn gương mặt đau đớn nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ của đối phương, Uất Trì Ảnh Quân không giấu được đau lòng, lệnh cho Hắc Lang lập tức đến bệnh viện.
Nhưng ngay lập tức, Cố Hiểu Khê lên tiếng phản đối với yêu cầu ấy: " Không...!tôi không thể đến bệnh viện.
"
" Không đến đó thì làm sao lấy viên đạn ra khỏi chân của em? "
" Tôi không muốn đến đó...!xin anh đó...!"
Uất Trì Ảnh Quân nhìn Cố Hiểu Khê đau đớn thế này, anh cau mày khó chịu.
Dù không biết cô đang nghĩ gì nhưng chỉ cần nhìn nữ nhân này bị thương, trong tức khắc anh đã mềm lòng.
" Nhắn cho James chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật rồi mang đến Bán Hải, chúng ta sẽ về đó.
" Dứt lời, Ảnh Quân liền vỗ nhẹ lên tay Cố Hiểu Khê để trấn an.
Khi xe họ lăn bánh rời đi, những chiếc xe hộ tống khác cũng chạy theo.
Cánh cổng biệt thự vừa mở ra, chiếc xe tiến vào bên trong với tốc độ chậm dần và dừng hẳn ở sân.
Bạch Lang nhanh nhẹn đến mở cửa xe cho Uất Trì Ảnh Quân lại thấy anh bế Cố Hiểu Khê vào lòng thì báo lại: " Lão đại, James đang đợi Ngài.
" Ảnh Quân bế cô lên phòng đã được chuẩn bị sẵn dụng cụ phẫu thuật.
Nằm trên giường, nhìn thấy ống tiêm gây tê trên tay James, Cố Hiểu Khê thở hồn hển, hắt ra từng chữ: " Không cần tiêm.
"
" Nhưng...!" James khó xử, lập tức đưa mắt nhìn Uất Trì Ảnh Quân để nhờ anh nói giúp vài lời thì thấy anh đang ngồi bên cạnh, một giây cũng không buông tay cô.
Ảnh Quân nhìn thấy ánh mắt của James liền hiểu ý nên cũng lên tiếng: " Không tiêm thì lát nữa sẽ đau lắm.
"
" Tôi biết, nhanh lấy nó ra đi.
"
" Dạ.
"
Không biết qua bao lâu, viên đạn cũng đã được lấy ra và vết thương cũng đã được xử lý.
Khi James rời đi, Uất Trì Ảnh Quân nhẹ nhàng dùng khăn tay lau đi những giọt mồ hôi lạnh còn đọng trên trán Cố Hiểu Khê.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người họ, không khí cũng vì thế mà không tránh khỏi ngượng ngùng.
Lúc hơi thở đã dần trở nên thư thái, Cố Hiểu Khê kiểm tra điện thoại thì thấy Nhạc Thiếu Siêu đã gọi liên tiếp cho mình hai mươi lăm cuộc.
Cô nhấn vào số điện thoại của anh, vừa định gọi điện để báo bình an thì ai kia đã gọi đến.
Không chút nghĩ ngợi, Cố Hiểu Khê nhận máy, cô phát hiện ở đầu dây bên kia là giọng nói không còn giữ được bình tĩnh.
" Hiểu Khê, em đang ở đâu? Có bị thương không? "
" Em không sao, bị thương ở chân nhưng không nặng lắm.
" Lời của cô nhẹ tựa lông hồng, trái ngược với vẻ đau đớn khi lấy ra viên đạn ở chân.
" Em đang ở đâu, anh đến đón em.
"
" Em, em đang ở Bán Hải.
" Cố Hiểu Khê thở ra một hơi, dù sao thì cô vẫn chưa chấp nhận được chuyện bản thân sẽ quay lại nơi này sau một thời gian không đến; mặt khác cô lại thấy khó xử nếu Nhạc Thiếu Siêu đến đây nên cứ ấp úng khó nói.
" Bán Hải? Tại sao em lại ở đó? "
Nhạc Thiếu Siêu rất bất ngờ khi biết Cố Hiểu Khê ở đó.
Nhưng anh còn chưa nghe được câu trả lời thì Cố Hiểu Khê đã vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Nhạc Thiếu Siêu khi ấy vẫn còn đang ở chỗ Cố Hiểu Khê đã gửi định vị.
Lúc nãy anh đến, nơi này chỉ có dấu vết đánh nhau, chạy lên tất cả các tầng tìm nhưng đều không thấy bóng dáng Cố Hiểu Khê.
Biết rằng bản thân đã đến trễ một bước, Nhạc Thiếu Siêu không ngừng lo lắng cho an nguy của cô, nhưng khi biết cô an toàn dù đang ở Bán Hải, anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tại Bán Hải, Uất Trì Ảnh Quân nhìn thấy Cố Hiểu Khê nói chuyện điện thoại với ai kia, những ghen tuông bao lâu nay bắt đầu dâng lên một lượt.
Anh giật lấy điện thoại trên tay Cố Hiểu Khê, không chút chần chừ mà nhấn vào nút đỏ bên dưới, sau đó vứt trả lại cho cô.
" Anh làm gì vậy? " Mặt của Uất Trì Ảnh Quân không biến sắc, đáp ngắn gọn: " Em đang bị thương, nghỉ ngơi sớm đi.
"
Cố Hiểu Khê chợt nhớ ra mình đang ở Bán Hải, lúc sắp nguy hiểm còn gặp Uất Trì Ảnh Quân và được anh cứu về.
Dù cả hai đường ai nấy đi nhưng cô cũng không phải là người vô ơn.
" Cảm ơn anh vì đã giúp tôi.
"
Nói xong, Cố Hiểu Khê chầm chậm ngồi dậy, chân còn chưa kịp chạm xuống sàn thì bên tai đã vang lên tiếng của vị nào đó: " Em định như vậy mà rời đi sao? "
" Tôi nợ anh, lần sau trả.
" Cố Hiểu Khê lạnh nhạt đáp lại.
" Em nghĩ cũng đơn giản thật! Cố Hiểu Khê, vừa rồi mạng của em là tôi cứu, em định trả thế nào? " Uất Trì Ảnh Quân cười lên một tiếng.
Cố Hiểu Khê nghiêm mặt, phản ứng lại với Uất Trì Ảnh Quân cực kì quyết liệt: " Vậy anh muốn thế nào? Hay muốn tự tay gϊếŧ tôi? "
Uất Trì Ảnh Quân thấy cô hiểu sai ý mình thì tức giận.
Chẳng lẽ cô nghĩ anh nói vậy để tự tay gϊếŧ cô, trả thù chuyện lần trước cô gài mình? Nghĩ rồi, Ảnh Quân siết chặt tay thành quyền, không khống chế được tức giận mà đấm mạnh vào vách tường bên cạnh gây ra một tiếng động kinh hồn.
Khi anh rút tay ra, trên tường xuất hiện những vết nứt, bàn tay theo đó cũng bị thương.
Còn không để Cố Hiểu Khê kịp hiểu chuyện, Ảnh Quân đã lớn tiếng tuyên bố với cô: " Tôi không cần mạng của em, tôi cần em.
Tôi muốn em dùng cả đời còn lại trả cho tôi.
"
" Là anh nói chúng ta không còn liên quan gì với nhau.
"
" Cố Hiểu Khê, tôi nói cho em biết: Dù tôi có cương lên với những nữ nhân khác thì tôi vẫn chỉ chọn một mình em vì em là nữ nhân cuối cùng của tôi.
" Một lần nữa, Uất Trì Ảnh Quân hùng hồn tuyên bố.
Cố Hiểu Khê nghe xong thì im lặng, không còn gì để nói.
Đôi mắt cô âm thầm quan sát và đánh giá Uất Trì Ảnh Quân, bởi nội tâm cô lúc này rất phức tạp, không biết có thể tin nam nhân này nữa hay không.
Trong lúc trầm tư với những gì vừa nghe được, Uất Trì Ảnh Quân không biết từ lúc nào đã ngồi ngay bên cạnh, hơi thở trượt khẽ bên tai cô rồi ngậm lấy, sau khi nhả ra thì ám muội nói: " Nếu em muốn trả nợ, vậy quay lại với anh chính là một cách.
Hiểu Khê, chúng ta làm hòa có được không? Anh rất nhớ em! "
" Nếu đó chỉ là vì trả nợ, em đồng ý.
"
Đôi mắt màu xanh biếc tuyệt đẹp kia ít khi chớp mắt bởi chủ nhân của nó đang cố gắng kiểm soát cảm xúc bên trong.
Từ sau khi chia tay, Cố Hiểu Khê luôn tỏ ra vẫn ổn nhưng thực chất chỉ có cô mới biết bản thân buồn bã đến dường nào.
Và sau một thời gian xa nhau, họ đã quay trở lại nhưng Cố Hiểu Khê vẫn phải đè nén cảm xúc trong lòng, để Uất Trì Ảnh Quân biết rằng lần này anh sẽ không dễ dàng có được những gì mình muốn ở cô.
Và ngoài lý do mà cô nói là trả nợ để trở về với anh thì Cố Hiểu Khê còn một lý do khác, chính là cô vẫn còn yêu anh.
Trong lúc Cố Hiểu Khê mãi ở trong những suy nghĩ của mình, Uất Trì Ảnh Quân đã đẩy ngã cô xuống giường.
Mặc cho sắc mặt cô đã trở nên tái nhợt, đầu gối anh mạnh mẽ tách hai chân cô ra một cách cẩn thận để không động vào vết thương.
" Anh làm gì vậy? "
" Làm những chuyện đã lâu chúng ta chưa làm, và cũng để kết nối chỗ này của chúng ta.
" Một tay Ảnh Quân đặt lên ngực mình, tay còn lại đặt lên ngực Cố Hiểu Khê.
" Đừng, em đang bị thương.
"
" Vết thương sẽ không xảy ra vấn đề, đó là trường hợp em phối hợp cùng anh.
Tuy nhiên, anh sẽ không tha thứ cho em sau những chuyện em đã làm với anh.
".