Bên trong căn phòng ngủ, Uất Trì Ảnh Quân giữ chặt tay Cố Hiểu Khê trên đỉnh đầu.
Dù dưới chân đang bị thương nhưng cô cũng không vì vậy mà ngoan ngoãn nằm dưới thân ai kia.
Cố Hiểu Khê càng ra sức phản kháng, Ảnh Quân càng giữ chặt lấy cô.
Anh nhìn cô với vẻ mặt châm chọc, đầu ngón tay theo đó mà lướt trên cơ thể.
" Chúng ta chia tay chưa được bao lâu em lại ở bên cạnh Nhạc Thiếu Siêu.
Em làm thế có biết anh buồn lắm không, Hiểu Khê? "
" Thả em ra...!"
Bỏ ngoài tai lời của Hiểu Khê, Ảnh Quân cởϊ áσ cô ra để lộ làn da trắng mịn.
Chiếc áo nhỏ bị ai kia kéo lên làm lộ ra đôi gò bông đào căng tròn, những ngón tay nhanh nhẹn của anh lướt hết chỗ này sang chỗ khác, sờ xong lại ấn.
" Thật nhớ cảm giác chạm vào người em.
" Uất Trì Ảnh Quân dúi đầu vào cổ rồi trượt dài xuống dưới.
Rất nhanh, cơ thể Cố Hiểu Khê hiện lên dấu vết anh đã ghé qua.
" Giữa anh và Nhạc Thiếu Siêu, em thấy ai tốt hơn? "
" Thiếu Siêu tốt hơn anh về mọi mặt.
" Cố Hiểu Khê tức giận, trực tiếp đáp ngay.
" Kể cả chuyện trên giường sao? "
Cố Hiểu Khê lúc này câm lặng, cũng không đoái hoài đến anh.
" Hiểu Khê, anh hỏi em, em đã lên giường với hắn chưa? "
" Uất Trì Ảnh Quân, anh xem em là loại người gì hả? Anh nghĩ em ở cạnh ai sẽ lên giường với người đó sao? "
Uất Trì Ảnh Quân nghe được lời này liền thấy hài lòng.
Anh kiêu ngạo nói:
" Không có thì tốt, vì anh chỉ muốn em biết, em đã thuộc về anh và chỉ một mình anh.
"
Nói dứt câu, Uất Trì Ảnh Quân đặt lên môi Cố Hiểu Khê nụ hôn cháy bỏng và gợi cảm sau nhiều tháng xa nhau.
Tuy nhiên, cô lại luôn tìm cách né tránh và cự tuyệt cùng làm chuyện này với anh.
Bỏ qua cảm nhận của đối phương, ngón tay Ảnh Quân trượt xuống phần thân dưới và tiến vào hoa huyệt ẩm ướt, nơi đó lập tức siết chặt lại.
Sau màn chào hỏi ướŧ áŧ, cả người Cố Hiểu Khê mềm nhũng, không thể thở nổi.
Cả cơ thể vừa bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Uất Trì Ảnh Quân đã đâm mạnh thứ kia vào làm cả cơ thể Cố Hiểu Khê trở nên tê dại.
Sau một lúc mặn nồng, Cố Hiểu Khê nằm trên giường, hơi thở dồn dập, gương mặt ửng đỏ đầy yêu kiều.
Vừa nghỉ chưa được bao lâu, cô thấy Uất Trì Ảnh Quân tiến đến với cơ thể đầy vết cào của mình.
Nhìn thấy anh nhặt chiếc thắt lưng dưới sàn và đi đến, lòng Hiểu Khê dâng lên một cảm giác kì lạ khó tả.
Ngay khi anh dùng nó để trói hai tay cô và cố định ở đỉnh đầu, sắc mặt Cố Hiểu Khê thoáng chốc đã tái nhợt, mắt trợn tròn, lông mày nhíu chặt, ánh mắt thốt hoảng.
Nhìn thấy cô bắt đầu kháng cự, ánh mắt Ảnh Quân lại ẩn chứa nhiều ham muốn mãnh liệt hơn.
" Ảnh Quân, em nói anh mau buông em ra, anh không được làm vậy.
"
Uất Trì Ảnh Quân không đáp lời cũng không nghe theo Cố Hiểu Khê.
Cứ nghĩ cô lại giở tính ương bướng nên chỉ muốn khoá chặt môi cô lại.
Cô ra sức né tránh tất cả hành động thân mật anh dành cho cô khiến anh không vui.
Không lâu sau, Ảnh Quân thấy toàn thân Cố Hiểu Khê cứng ngắc, khoé mắt cô ươn ướt nhưng không hề phản kháng, đôi môi không ngừng khép mở, đôi chân run cầm cập.
Những hành vi này làm anh nhớ đến lần đầu của họ trong khách sạn, cũng nhớ đến quá khứ của cô.
Nghĩ đến đây, trái tim Uất Trì Ảnh Quân như bị dao cứa.
Anh căng thẳng cúi người sát Cố Hiểu Khê, giọng kêu lên nửa sợ nửa bất ngờ:
" Hiểu Khê, nhìn anh.
"
Cố Hiểu Khê nín thở và bất động, nhất thời nhớ về quá khứ khiến cô sợ hãi.
Uất Trì Ảnh Quân ít nhiều hiểu chuyện gì xảy ra, nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng đang khóa tay đối phương.
Ngay khi vừa cởi ra, Cố Hiểu Khê lập tức bật dậy và tát anh một bạt tai làm nên một âm thanh trong trẻo, kinh động đến bên ngoài.
Hắc Lang không biết từ đâu nghe thấy tiếng động liền chạy đến trước phòng ngủ của Ảnh Quân.
Cậu đứng bên ngoài lo lắng hỏi.
" Lão đại, Ngài không sao chứ? "
" Cút! "
" Dạ.
"
Khi ấy trong phòng, đôi mắt Cố Hiểu Khê bị bao phủ bởi màn sương dày đặc, nhìn Uất Trì Ảnh Quân đầy uất hận.
Cô ấm ức, ôm mặt khóc lớn khiến anh cũng hoảng theo.
" Hiểu Khê, anh xin lỗi.
"
Cố Hiểu Khê dùng sức đẩy Uất Trì Ảnh Quân ra xa, nước mắt đong đầy trong khoé mắt.
Tay cô run lên vì giận, liên tục đánh mạnh vào lòng ngực rộng lớn của Uất Trì Ảnh Quân rồi gào lên trong phẫn nộ, toàn thân run lên.
" Anh là đồ cặn bã, em ghét anh.
Tại sao chứ? Tại sao vừa rồi anh lại làm vậy với em chứ? "
Uất Trì Ảnh Quân không biện minh gì, mặc cho Cố Hiểu Khê đánh mình.
Qua một lúc, sắc mặt cô nhợt nhạt, người run lẩy bẩy dù trời không hề lạnh.
Và dần dần Ảnh Quân chỉ nghe mỗi tiếng thì thầm như thể Cố Hiểu Khê đã mất hết sức lực.
Không biết qua bao lâu, cả hai đã nằm lại trên giường, tuy nhiên Cố Hiểu Khê lại xoay lưng về phía Uất Trì Ảnh Quân.
Nhìn tấm lưng mềm mại của cô, trên gương mặt anh lại phản phất nét u buồn.
Ảnh Quân nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Cố Hiểu Khê, khi không thấy cô phản ứng, anh lại thận trọng hỏi như sợ làm phiền đến cô nghỉ ngơi.
" Hiểu Khê à, em đã ngủ rồi sao? "
"..."
" Anh biết em vẫn chưa ngủ, chúng ta nói chuyện được không em? "
"..."
" Anh biết em đang giận anh, anh xin lỗi vì chuyện vừa rồi.
Thật ra anh chỉ muốn ở bên cạnh em, anh...!anh tệ thật.
"
Cố Hiểu Khê vẫn không trả lời, Uất Trì Ảnh Quân thấy vậy cũng không nói nữa.
Anh thở ra một hơi, chỉ mong cô có thể quên chuyện tồi tệ vừa rồi.
Lúc này, Cố Hiểu Khê từ từ mở mắt, đúng như anh nói, cô vẫn chưa ngủ và nghe rõ những gì anh nói, tuy nhiên cô quyết định không lên tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Trần Điềm Điềm đã lái xe đến tận Bán Hải để đón Cố Hiểu Khê.
Sự tình đêm qua cô cũng đã được nghe kể lại, cũng biết hai người họ đã làm lành với nhau.
Trong phòng ngủ, Cố Hiểu Khê với vẻ rạng ngời đánh kinh ngạc đang nhìn ngắm bản thân trong gương để chỉnh lại bộ suit đang mặc.
Từ phía sau, Uất Trì Ảnh Quân đột ngột xuất hiện và ôm lấy cô vào lòng.
" Đêm nay em sẽ ở lại đây chứ? "
" Không.
"
" Vậy mai thì sao.
"
" Cũng không.
"
Uất Trì Ảnh Quân nghe vậy càng ôm chặt lấy cô không muốn buông.
" Hiểu Khê, em vẫn còn giận anh sao? "
Cố Hiểu Khê không còn cách nào khác đành khóa môi anh lại.
Cô bá đạo hôn anh rồi đổi giọng thân mật: " Ngoan nào, gần đây Cố thị rất bận, em không thể như trước thường xuyên đến đây với anh.
"
" Vậy anh sẽ thường xuyên đến công ty thăm em.
"
Cố Hiểu Khê còn không nhìn Uất Trì Ảnh Quân, trả lời với vẻ mặt thản nhiên.
" Đừng làm nhân viên của em mất tập trung.
" Ai kia tỏ vẻ bất bình, nhưng im bặt khi thấy ánh mắt của Cố Hiểu Khê.
Giờ thì trông Uất Trì Ảnh Quân chẳng khác nào tình nhân bé nhỏ muốn ở cạnh bá đạo tổng tài là Cố Hiểu Khê.
" Không nói nữa, Điềm Điềm đợi em ở dưới.
Còn nữa, khi nào đến đây em sẽ nhắn với anh.
" Dứt lời, cô rời đi, sắc mặt cũng dần nguội lạnh..