Tiêu đề “Bậc thầy Ngọc Tâm tái xuất giang hồ” đã lôi kéo sự chú ý của trong và ngoài nước.
Nếu như trước đó là những bất ngờ có thể dự đoán trước, thì việc bậc thầy Ngọc Tâm quay trở lại là bất ngờ hoàn toàn không thể đoán biết được, dưới bình luận chỉ có những lời ủng hộ như
“Chào mừng đại sư! Hoan nghênh bậc thầy Ngọc Tâm trở về!”.
Cái gì? Cậu mới hỏi bậc thầy Ngọc Tâm là ai ấy hả?
Bạn nhỏ, về nhà hỏi bố mẹ đi, kiến thức nông cạn thì đọc nhiều sách vào, đừng có ra ngoài làm trò hề cho người trong giới”.
Bậc thầy Ngọc Tâm thành danh nhờ một tác phẩm chạm khắc ngọc mang tên “Đồng Thú” trong buổi triển lãm toàn quốc mười bảy năm trước, bà ấy đã dùng một khối ngọc to bằng bàn tay để điêu khắc hình ảnh mẹ con cãi nhau đầy sống động, cuối cùng tác phẩm đó được một bá tước nước Anh mua với giá cao để sưu tầm.
Sau đó năm nào bậc thầy Ngọc Tâm cũng sẽ cho ra những tác phẩm vô cùng xuất sắc, hết lần này đến lần khác khiến người trong nghề ở nước ngoài phải bật thốt lên lời cảm thán, người trong nước lại được dịp hãnh diện.
Đỉnh cao nhất là bức bích họa Đôn Hoàng mà bà ấy mất gần mười năm để điêu khắc xong vào ba năm trước, khiến con người ta xem mòn cả mắt, sau đó dẫn tới sự tranh chấp, đấu giá của các nhà sưu tầm ở mười ba quốc gia.
Cuối cùng bà ấy đã chủ động quyên góp cho quốc gia, đến nay vẫn được trưng bày ở bảo tàng lịch sử quốc gia, để lại một nét bút rất đậm trong giới chạm khắc ngọc.
Có danh tiếng của bậc thầy Ngọc Tâm, lượt xem đoạn quảng cáo lại trực tiếp tăng vọt, phá vỡ kỉ lục Guinness về số lượt xem trên toàn thế giới.
Khi quảng cáo được công khai, tiếng tăm của sản phẩm cũng bùng nổ, danh tiếng của trang sức đá quý Lê Thị cũng lên cao, dù sao công ty trang sức đá quý này cũng đã được “bậc thầy Ngọc Tâm” đích thân đóng dấu rồi, tại sao lại không ủng hộ?
Có được nhiệt độ của đoạn quảng cáo, cổ phiếu của trang sức đá quý Lê Thị và tập đoàn Lê Thị cũng tăng cao.
Để đền bù cho sự vất vả của nhân viên, tối đó Hà Nam tổ chức buổi lễ chúc mừng ở nhà hàng Thực Vị, chiêu đãi nhóm nhân viên đã cực khổ hơn một tháng trời, thể hiện rõ châm ngôn “nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài” của một thương nhân.
Bếp của nhà hàng Thực Vị bận rộn khí thế nhất trời, Tư Triết đã kết thúc luyện tập từ sớm, bị sư phụ gọi tới hỗ trợ, chạy tới thở hổn hển.
Sư phụ, hôm nay có khách quý nào tới hả?
Bao hết cả nhà hàng luôn”.
Tư Triết bên cạnh nhanh nhẹn thay quần áo, vừa thay vừa hỏi Đinh Danh Dương.
Đinh Danh Dương chuẩn bị thức ăn đâu vào đấy, không quay đầu lại nói:
“Thái sư thúc của con muốn đãi tiệc chúc mừng ở đây, còn cố ý dặn con tối nay phải thể hiện trình độ đấy”.
“Hả?”, Tư Triết vịn nón đầu bếp trên đầu mình, đôi mắt nai to tròn đầy sợ hãi nói:
“Con làm được không?”
“Có gì đâu mà không được, đều là người trong nhà cả, có dở thì bọn họ cũng không nói gì đâu”, Đinh Danh Dương trêu chọc đồ đệ nhỏ nhà mình.
Tư Triết nhăn mũi:
“Sư phụ, dù món con làm không ngon bằng thầy với thái sư thúc, nhưng cũng không đến nỗi dở mà đúng không?”
Rồi rồi rồi…”
Đinh Danh Dương nói không lại đồ đệ nhà mình:
“Thế tối nay con làm bếp chính đi, thầy hỗ trợ”.
Tư Triết nở nụ cười tươi sáng:
“Không thành vấn đề!”
Mấy nhân viên thiết kế đến sớm, vừa vào đến nơi đã bận rộn chụp hình các thứ.
“Đây là nhà hàng mà tôi muốn đến từ rất lâu rồi, lần nào ghé cũng đông nghìn nghịt người, phải chờ bàn, muốn đặt trước cũng không được, hôm nay nhờ phúc của tổng giám đốc Lê , cuối cùng cũng có lộc ăn no một bữa”,
“Lại đây nào em yêu, giúp tôi chụp một tấm đi, tôi muốn đăng lên vòng bạn bè khoe một chút!”
Tư Triết làm bếp cũng ra gì và này nọ, liên tục đảo rau trong chảo, lúc lại nếm thử một muỗng, múc ra, bày đĩa, lưu loát.
“Người đến khá đông rồi, mang thức ăn lên đi”.
Đinh Danh Dương ra ngoài liếc mắt một cái, vỗ vỗ Tư Triết:
“Tạm thời không đủ người, con hỗ trợ bưng món ăn lên bàn đi, để cá đó thầy làm cho”.
Tư Triết vừa mới bưng món ăn ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng gào thét chói tai.
Má ơi, cậu em điển trai từ đâu bay đến thế này, sao lại cao quá vậy!
Bây giờ đầu bếp ai cũng đẹp trai vậy hả? Em trai, em bao nhiêu tuổi rồi, da đẹp quá à, cho chị sờ chút đi…”
Tư Triết chỉ mang món ăn lên thôi mà cứ như lạc vào động Bàn Tơ, bị một đám yêu nhền nhện vây quanh, e ngại đây là người của thái sư thúc nên không tiện trở mặt, đành phải ngượng ngùng trốn tránh.
“Đám nữ yêu tinh các cô, đừng có dọa anh bạn nhỏ nhà tôi nữa”.
Một giọng nói vang lên ngoài cửa, mọi người đều mở miệng gọi “tổng giám đốc Lê ”, Tư Triết ngẩng đầu lên, trông thấy một cô gái với dáng vẻ thướt tha mềm mại, mái tóc nhuộm màu hoa hồng đỏ rực rỡ đang mỉm cười đi tới.
Không biết là do đèn quá sáng hay sao, mà cậu ta thấy mình hoa hết cả mắt.
Cho đến khi Hà Nam đi đến gần, Tư Triết mới nhận ra người trước mặt.
“Sao thế, tôi nhuộm tóc thôi mà không nhận ra hả?”
Hà Nam nói nhẹ một câu, hôm nay ăn cơm cùng nhân viên trong công ty mình, khác với tiệc tùng, cô ở nhà tắm rửa rồi để mặt mộc đi đến, tóc cũng được sấy khô tự nhiên, để thả dài lệch sang một bên.
Hiệu ứng ánh sáng của nhà hàng Thực Vị nổi tiếng là cực tốt, có thể sánh được với hiệu ứng ánh sáng đèn phát trực tiếp của những người nổi tiếng trên mạng.
Dưới ánh đèn, mái tóc của Hà Nam rực rỡ như hoa hồng, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, thực sự là môi đỏ răng trắng, làn da như ngọc, càng nổi bật giữa đám bà cô già trang điểm lòe loẹt như yêu tinh.
Đôi mắt Tư Triết dán chặt vào Hà Nam , khuôn mặt điển trai toát ra vẻ ngốc nghếch, khẽ há miệng:
“Thái…” Suỵt”,
Hà Nam ngăn cậu ta:
“Gọi là chị”.
Tư Triết mím môi, lập tức thay đổi:
“Chị!”
Sư phụ đã từng nói với cậu ta, phải giữ bí mật thân phận truyền nhân Đinh thị của Hà Nam , không được để người ngoài biết, ở bên ngoài cũng không được tùy tiện gọi thái sư thúc.
Gọi tiếng “chị” xong, cậu thiếu niên mới hoàn hồn, cậu ta lắc đầu, nhe hàm răng trắng, hơi xấu hổ nói:
“Vừa nãy em không nhận ra chị, còn tưởng là cô bé nào cơ”.
“Ha ha ha…”
Một tràng cười như chuông bạc từ trong đám yêu tinh vang lên, nữ thiết kế hơn ba mươi tuổi nói:
“Cậu em, năm nay tổng giám đốc Lê của chúng ta mới sắp hai mươi năm tuổi, đương nhiên là cô bé rồi”.
Sau đó lại ghé đến hỏi:
“Cậu bao nhiêu tuổi, chắc không phải chưa đầy mười tám tuổi chứ?”
Lại một tràng cười vang.
Tư Triết bị đám nữ yêu tinh trêu chọc đến mức mặt đỏ tía tai, ngước mắt nhìn Hà Nam , khẽ nói:
“Tôi đã hai mươi tuổi rồi!”
“Mới hai mươi thôi à, nhỏ quá, chẳng trách khuôn mặt búng ra sữa…”
Đám nữ yêu tinh nói, ngón tay sơn móng đỏ sắp lướt trên khuôn mặt của Tư Triết, bị Hà Nam vỗ đập một cái:
“Tối nay cậu ta là đầu bếp chính, dạ dày của các cô đều nằm trong tay của cậu ta đấy, phải kính trọng đầu bếp”.
Mọi người nghe vậy mới dừng lại, dù sao đắc tội với ai thì cũng không được đắc tội với người nhà bếp, lỡ như cậu ta bỏ thuốc độc, nhổ nước bọt vào trong thức ăn thì sao?”
Hà Nam kéo tay của Tư Triết vào phòng bếp:
“Đi, để tôi xem tối nay cậu muốn làm món gì”.
Tư Triết nhìn cổ tay của mình, hơi ngẩn ngơ chốc lát, dường như có dòng khí nóng trực tiếp từ bụng lan lên mặt, cháy đến tận mang tai, vừa nãy mặt đỏ vì cáu giận, bây giờ là vì xấu hổ thực sự.
Hà Nam không phát hiện ra chỗ nào không đúng, vừa vào phòng bếp đã tự động buông tay cậu ta, trò chuyện vài câu với Đinh Danh Dương đang nấu ăn, xem xem đồ ăn tối nay.
“Tiểu Triết, ngây ra đó làm gì?
Vừa hay thái sư thúc của cậu đến, còn không mau bắt tay vào làm đi, để cô ấy xem?”
Đinh sư phụ thực sự hận sắt không
thành thép, bình thường tên nhóc này rất nhanh nhẹn, sao vừa gặp thái sư thúc, vẻ nhanh nhẹn hoạt bát liền vứt hết đi đâu rồi?
“Vâng vâng, được”.
Lúc này Tư Triết mới hoàn hồn, chân tay luống cuống nhận lấy cái muôi xào từ tay sư phụ, đảo hai cái, kết quả suýt đảo rau ra ngoài, hoang mang bất an.
Hỏng hết rồi!
Đinh Danh Dương đúng là không nhịn được nhìn tiếp, chỉ muốn đạp một cái, ở bên cạnh dạy bảo cậu ta vài câu.
Hà Nam nói vào đúng lúc:
“Được rồi, đừng mắng nữa, e là Tiểu Triết bị đám rắn độc mãnh thú vừa nãy dọa sợ rồi”.
Rồi lại cười nói với Tư Triết:
“Bên ngoài có rất nhiều nữ yêu tinh, con trai khi ra ngoài, tuyệt đối phải học cách bảo vệ bản thân, đừng để mặc cho người ta dụ dỗ, biết chưa?”
“Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu, trả lời chắc như đinh đóng cột:
“Biết rồi! Em sẽ không thế đâu!”
Đúng là cậu bé ngoan.
Hà Nam dịu dàng cười, chỉ dạy cho cậu ta vài câu, trong sự hướng dẫn nhẹ nhàng, Tư Triết nhanh chóng tìm lại được nhịp độ của mình, làm một cách thuần thục.
Đinh Danh Dương ở bên cạnh nhìn, vốn còn toát mồ hôi thay học trò, sau đó lại thấy thú vị.
Sư thúc dạy Tiểu Triết kiên nhẫn hơn nhiều so với thời dạy ông ấy năm đó, nói chuyện cũng dịu dàng tỉ mỉ, chẳng lẽ cách thế hệ thì thân thiết hơn?
Trong bếp náo nhiệt, bên ngoài còn náo nhiệt hơn.
Đa số các nữ thiết kế đều là quý tộc độc thân, khi điên lên thì đúng là điên thật, rượu Tây, rượu vang, bia thì phải cạn cả chai, vừa ăn vừa uống, khoác vai nhau hát hò.
“Hãy để mình là một nửa của nhau, sống thật vui vẻ hạnh phúc, trên chiếc xe ngựa cùng nhau đi khắp nhân thế, đối tửu cầm ca, hát lên niềm vui trong tim, sống thật ý nghĩa, trân trọng từng khoảnh khắc tuổi thanh xuân…”
Hà Nam ngồi trên vị trí chủ nhà, cắn hạt dưa, yên lặng nhìn bọn họ điên cuồng, lắc nhẹ đầu theo lời ca của họ.
Một lúc sau, có một bóng hình đi vào, Phó Vực vừa bước vào cửa, thì đã nhướn đôi mắt hoa đào:
“Ôi, náo nhiệt thật đấy”.
Ái Mã, nhà thiết kế đang đứng trên ghế hát rất nhiệt tình quay đầu, vừa nhìn thấy soái ca, suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, cô ta uống say, trong đầu toàn là
“Hoàn Châu Cách Cách”, vừa nhìn thấy Phó Vực, lập tức đưa tay Nhĩ Khang ra:
“Tử Vy, đừng đi”.
Phó Vực giật khóe miệng: “…”
“Phụt”, mọi người bị cảnh hài hước này khiến suýt nữa cười phụt cả nước.
Hà Nam cũng không nhịn được mỉm cười.
Phó Vực vòng qua bàn tròn đi thẳng đến chỗ Hà Nam , còn đặc biệt tự giác bảo nhân viên phục vụ lấy thêm một chiếc ghế và một bộ bát đũa:
“Tiệc mừng công, tại sao không gọi tôi?”
Hà Nam ung dung liếc anh ta một cái:
“Tại sao phải gọi anh?”
Chẳng phải chúng ta là bạn tốt à?”,
Phó Vực nói như đó là điều đương nhiên, khuôn mặt còn thể hiện vẻ ấm ức và lên án kiểu “tôi coi em là bạn, em lại chỉ bàn lợi ích với tôi”.
Hà Nam biết người này mặt dày, càng đáp lại anh ta, anh ta lại càng được thể lấn tới, nên không thèm để ý anh ta nữa.
Phó Vực là kẻ tham ăn điển hình, vừa ngồi đã bắt đầu ăn, gắp một con tôm nõn nhai mấy miếng, nói:
“Không phải là tay nghề của em, cũng không phải tay nghề của sư phụ Đinh, nhưng mùi vị rất ngon, lại thuê đầu bếp mới à?”
“Cái miệng thật biết kén ăn”, Hà Nam liếc nhẹ anh ta một cái.
Phó Vực là kẻ cho chút ánh mặt trời thì
tỏa nắng, lập tức nhe răng cười nói:
“Đúng thế!”
Lại gắp một miếng sợi khô nấu, cau
mày, uống nước:
“Nhưng món sợi khô nấu này không được ngon lắm, hơi khét…”
“Anh ăn thì ăn, đã ăn uống miễn phí còn kén chọn như vậy”.
Hà Nam có thể không biết món này làm chưa được ngon sao, cô đã trả về cho Tư Triết làm lại rồi, chỉ là đệ tử của nhà mình thì mình phê bình đã đành, không đến lượt người khác bình phẩm.
Phó Vực chê bỏ đặt món sợi khô nấu sang một bên, vừa đẩy sang bên, thì một đĩa sợi khô nấu vừa ra lò đã được đặt trước mặt anh ta.
Anh ta ngẩn người, ngước mắt, thì đối diện với đôi mắt lạnh lùng, bắn ra tia lạnh ngắt.
Tư Triết bưng đĩa sợi khô nấu làm hỏng đi, đặt đĩa vừa làm xong trước mặt Phó Vực, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Hà Nam , khuôn mặt thanh lạnh bỗng nở nụ cười ngoan ngoãn:
“Chị, chị nếm thử xem thế nào?”
Phó Vực nhìn chằm chằm Tư Triết:
Tên nhóc thối này mọc ở đâu ra, biết trở mặt là thế nào?
Tư Triết chen vào giữa Hà Nam và Phó Vực, đứng bên cạnh Hà Nam , đợi cô chỉ dạy
Phó Vực hơi quay người, đối thẳng với cái mông rất cong của Tư Triết: “…”
Tên nhóc cứng đầu mọc ở đâu ra?
Sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
Hà Nam gắp một miếng sợi khô nấu, nhai cẩn thận, vẻ mặt bình thản.
Tư Triết không khỏi có chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”
Hà Nam không nói ngon, cũng không nói không ngon, chỉ cầm ly nước uống một ngụm, hỏi cậu ta:
“Lần này tốt hơn lần trước, tại sao?”
Dường như đang hỏi, thực chất là đang
kiểm tra.
Tư Triết nói: “Em nghĩ, có lẽ là bỏ muối hơi sớm”.
Hà Nam lại hỏi:
“Tại sao lần này không vội cho muối?”
“Vì trong món ăn có thịt hun khói, còn thêm canh tôm nõn và thịt hun khói, cho nên cho muối vào sớm, rất dễ bị mặn.
Hơn nữa em cảm thấy canh mà không có màu sắc thì hơi nhạt nhẽo, bèn cho thêm ít xì dầu”.
Tư Triết vừa dứt lời, Phó Vực ở một bên không nhịn được nói:
“Vậy thì đúng rồi, tôi đã nói sao trông bát canh có vẻ đậm như vậy chứ.
Cậu cho thêm xì dầu, thì biến thành màu vàng, màu vàng này trong nấu ăn gọi là màu vàng kho”.
Anh ta thể hiện xong, dựa người vào lưng ghế, giống như bạn nhỏ mầm non muốn được khen ngợi, trưng cầu ý kiến của Hà Nam.
“Nam Nam , tôi nói đúng chứ?”
Người này thật phiền phức.
Tư Triết thản nhiên dịch chuyển chân, lại che luôn mặt Phó Vực.
Phó Vực: “…”
Tên nhóc này cố ý thì phải?
Hà Nam không để ý đến Phó Vực, lại cầm đũa thử một miếng, nuốt xong mới nói với Tư Triết:
“Cho muối vào sớm, thì sợi khô càng dễ bị nát.
Lần này vừa ngon, có tiến bộ”.
Tư Triết cười rạng rỡ:
“Đều là chị chỉ dạy có tâm”.
Hà Nam cười, lại nghiêm mặt:
“Đừng vội vui mừng, tôm này được trần qua nước phải không?”
Tư Triết căng thẳng trong lòng:
“Đúng, đúng thế”.
“Nhớ kỹ, đã trần qua nước, cho tôm ra thì đừng động vào nó, động vào sẽ rớt tương”.
Khi Hà Nam chỉ dạy thường rất nghiêm khắc, ngay cả bếp trưởng cấp đại sư tiệc nhà nước như Đinh Danh Dương cũng sợ, càng đừng nói Tư Triết non nớt, nghiêm chỉnh đáp “vâng” một tiếng.
Rồi lại bổ sung một câu:
“Em nhớ rồi, chị”.
Trẻ ngoan luôn được người khác yêu quý.
Hà Nam bèn chỉ dạy cậu ta một câu:
“Lúc nấu sợi khô, nhất định phải chú ý quá trình đun sợi khô, đun hai lần, tuyệt đối đừng dội nước vào nó, lúc dội nước nó sẽ dính lại với nhau.
Cô lại gắp sợi khô lên, dạy cậu ta tỉ mỉ:
“Cậu xem sợi khô này, cái gì gọi là ‘cá không rời được nước, nước không xa được cá’, bất kể trần hay là đun, đều không thiếu được nước”.
Tư Triết gật đầu như giã tỏi.
Ẩm thực Giang Tô không dễ làm là bởi, lúc uống canh, cảm giác khẩu vị hơi nặng, nhưng ăn món này lại cảm thấy rất thích hợp, thơm ngon.
Cho nên cậu phải dám cho muối, dám cho gia vị”.
Hà Nam đưa món ăn cho mọi người cùng thưởng thức, dặn dò Tư Triết:
“Tối mai tôi đến, cậu làm lại món này cho tôi ăn”.
.
Tư Triết không hề do dự đáp: “Được”.
Mọi người có mặt đều ngẩn người, chỉ một món ăn nho nhỏ lại có thể chú trọng như vậy?
Bọn họ cảm thấy món ăn trước đó đã rất ngon rồi, đúng là mỹ vị nhân gian, thế này còn gì đáng để kén chọn?
Nhưng bọn họ cầm đũa nếm thử món sợi khô nấu được làm lần thứ hai, cảm thấy hình như ngon hơn lần trước, nhưng cụ thể ngon chỗ nào cũng không nói được.
Đại sư phụ sành ăn có thể nói ra nguyên nhân ngồi trên ghế với sắc mặt tái xanh, đối thẳng bóng hình sừng sững bất động của Tư Triết, tức đến mũi cũng phải lệch đi.
Trước đây Chu Tự Thanh từng viết cuốn “bóng lưng”, lúc này anh ta cũng muốn viết một cuốn, tựa đề là
“Bóng lưng đáng chết của tên nhóc đó”!
Bữa tiệc mừng công, cả chủ và khách đều vui vẻ hết mình.
Cuối cùng mọi người đều uống say, Phó Vực bị một đám nữ thiết kế vây chặt lao đến, bị lợi dụng sạch sẽ.
Anh ta cố gắng giữ mình trong sạch, hô lên với Hà Nam ở xa:
“Nam Nam , em không thể thấy chết mà không cứu, quản lý đám nữ lưu manh công ty em đi, bọn họ sắp ăn tôi rồi…”
Hà Nam không quay đầu lại, vẫy tay:
“Cứ ăn đi, đừng khách sáo”.
Tư Triết còn đặc biệt chu đáo đóng cửa lại.
Phó Vực: “… Vãi, các cô đừng động vào tôi, buông tay ra, tôi báo cảnh sát đấy….
Ban đêm đầu hạ vô cùng đẹp, sao sáng khắp trời.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hà Nam vừa ôm cánh tay mình, trên vai thấy hơi nằng nặng, Tư Triết khoác áo của mình lên cho cô.
Hà Nam sững sờ, liếc nhìn áo thể thao màu trắng trên người, lại ngước nhìn Tư Triết một cái.
Tư Triết hiểu nhầm, vội giải thích:
“Chị đừng chê, chiếc áo này vừa được giặt, không dính mùi mồ hôi của em đâu”.
Hà Nam cúi đầu ngửi, đúng là không có mùi mồ hôi, chỉ có mùi nước hoa thoang thoảng.
Nhưng hành động nhỏ này, Tư Triết chỉ cảm thấy lồng ngực phập phồng, bụng căng chặt, cậu ta vội vàng quay người:
“Chị, không còn sớm nữa, em đi trước đây!”
Cứ như phía sau có binh lính truy sát vậy, cậu ta chạy thật nhanh.
Chạy đi mấy trăm mét, cậu thiếu niên lại bỗng quay đầu, vẫy tay với cô:
“Chị, chúc ngủ ngon!”
Hà Nam khẽ cười, cũng vẫy tay với cậu ta.
Nhìn cậu thiếu niên như luồng điện màu trắng, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Hà Nam kéo giữ áo khoác trắng trên người, cúi lưng chui vào xe: “Đi thôi”.
Thành phố Bắc.
“Vẫn không tìm được cách liên lạc với bậc thầy Ngọc Tâm à?”
Trên đường trở về dinh thự, Trần Lâm Dụ bóp điện thoại, trầm giọng hỏi giám đốc thiết kế Từ Mộng.
Bên phía giám đốc thiết kế Từ cũng đã dùng kết kỹ năng, vô cùng đau đầu nói:
“Tổng giám đốc Trần , tôi đã tìm tất cả những người trong giới, mọi người cũng chỉ nghe nói đến chứ chưa từng gặp bậc thầy Ngọc Tâm, bạn học cũ duy nhất từng gặp đó cũng là người cực kỳ có nguyên tắc, cô ta nói rõ ràng với tôi, bậc thầy Ngọc Tâm không muốn hợp tác với Trần thị chúng ta.
Cho nên cho dù cô ta có số liên lạc của đại sư Ngọc Tâm thật, thì cũng sẽ không cho chúng ta”.
Đôi mắt Trần Lâm Dụ u ám:
“Cô có hỏi cô ta, tại sao bậc thầy Ngọc Tâm lại có thành kiến với Trần thị chúng ta không, tại sao không muốn hợp tác với Trần thị?”
“Tôi hỏi rồi, nhưng cô ta rất kín miệng, ban đầu chỉ nói bậc thầy Ngọc Tâm đã kín lịch không có thời gian, nhưng vừa nghe là biết chỉ là lời từ chối.
Sau đó tôi đánh cược tình bạn học bao nhiêu năm của chúng tôi, mới khiến cô ta tiết lộ chút sự thực”.
Từ Mộng cũng buồn lòng, cẩn thận kiến nghị nói:
“Tổng giám đốc Trần , tôi nghe nói anh và tổng giám đốc Lê của tập đoàn Lê thị có giao tình, hay là anh tấn công bên đó thử xem?”
Trần Lâm Dụ tối sầm mặt.
Giao tình cái gì?
Giao tình từng ly hôn à?
Trần thị và bậc thầy Ngọc Tâm trước nay
chưa từng qua lại, càng không có xích mích, anh không hiểu tại sao bậc thầy Ngọc Tâm lại bài xích Trần thị như vậy, từ chối thẳng thừng
Anh nghĩ, khả năng duy nhất chính là Hà Nam gây khó dễ.
Tắt điện thoại, Trần Lâm Dụ day chân mày.
Hà Chiếu ở bên cạnh đề nghị:
“Tổng giám đốc Trần , hay là chúng ta trực tiếp lôi kéo luôn giám đốc thiết kế của công ty châu báu Lê thị về?”.