Không ngờ cảnh ngượng ngùng như vậy lại bị Hà Nam nhìn thấy, sắc mặt Tư Triết lập tức trở nên sợ hãi.
“Rõ ràng đã làm việc tốt, sao lại còn xấu hổ?”
Hà Nam cười trêu chọc cậu ta một câu, liếc nhìn áo ướt trên người cậu ta, nói:
“Áo ướt hết rồi, thay ra đi, tránh để bị cảm lạnh”.
Tư Triết sờ áo trên người, không để ý nói: “Không sao, một lúc là khô”.
Hà Nam không nói gì.
Cố Hoành đi vào, trong tay còn xách hai cái túi giấy:
“Tổng giám đốc Lê , quần áo mua về rồi”.
Hà Nam vẫy tay, Cố Hoành hiểu ý, trực tiếp tiến lên nhét cái túi vào trong lòng Tư Triết:
“Đây là quần áo mà tổng giám đốc Lê bảo tôi đến trung tâm thương mại bên cạnh mua, chắc cũng vừa người, cậu mặc thử xem”.
Tư Triết nhìn quần áo trong túi giấy, cả người ngây ngẩn: “Chị?”
Hà Nam thản nhiên nói: “Đi thay đi, còn phải làm việc đấy”.
“Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh ”.
Tư Triết nói rồi lấy điện thoại ra, còn lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng.
Lấy ra liền ngẩn người.
Nhìn kẹo sữa, Hà Nam không khỏi bật cười, cảm thấy e rằng không qua được ải này, lấy viên kẹo từ trong tay cậu ta:
“Trả bằng cái này là được”.
“Thế sao được…”
Thấy cậu thiếu niên cố chấp, Cố Hoành biết hôm nay tâm trạng của Hà Nam không tốt, không dễ gì mới đỡ hơn một chút, sợ Tư Triết lại chọc giận cô, bọn họ đều sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ, anh ta vội vàng kéo cậu ta lên tầng.
Tôi mua áo giảm giá, không đắt.
Hơn nữa, hôm nay cậu thật anh dũng, dám làm việc nghĩa, cậu coi như chiếc áo này là phần thưởng của tổng giám đốc Lê tặng cậu đi”.
Cố Hoành khuyên Tư Triết như mẹ khuyên con: “…
Có gì mà xấu hổ, chẳng phải tổng giám đốc Lê là thái sư thúc của cậu à?
Cô ấy là trưởng bối, mua cho tiểu bối như cậu một bộ quần áo thì làm sao? Rất bình thường mà”.
Anh ta vừa nói vừa đẩy Tư Triết vào trong phòng thay đồ.
Hà Nam lại bóc vỏ kẹo, bỏ viên kẹo sữa vào miệng, trong miệng ngập vị sữa, ngòn ngọt.
Tư Triết nhanh chóng thay quần áo rồi xuống tầng.
Cố Hoành chọn quần áo khá được, mua cho cậu ta kiểu đơn giản thoải mái, chiếc áo phông màu cam kết hợp với quần ngố màu trắng gạo, màu sắc thanh nhã tươi sáng, đơn giản gọn gàng, có hương vị ngày hè.
Đương nhiên, sự hoàn hảo của thời trang phụ thuộc vào khuôn mặt và dáng người.
Với dáng người của Tư Triết, đừng nói mặc trang phục bình thường, kể cả là đeo túi nilong lên người, có lẽ cũng có thể trực tiếp mặc lên sàn catwalk tuần lễ thời trang Paris.
Hà Nam ngắm Tư Triết một lượt, gật đầu khen:
“Đẹp lắm”.
Tư Triết lại đỏ bừng mặt, xấu hổ xoa đầu.
Tuy có hối lộ bằng viên kẹo sữa thỏ trắng, Hà Nam không hề buông lỏng yêu cầu đối với Tư Triết.
Tư Triết làm món sợi khô nấu lần đầu, vì cho giá đỗ kết hợp quá vội, đã quên trần qua nước nóng loại bỏ mùi tanh của đỗ, nên bị Hà Nam nghiêm mặt yêu cầu làm lại.
Tiểu đồ đệ bị dọa sợ đến nơm nớp lo sợ, lập tức làm lại lần nữa.
Lần thứ hai cũng coi như hoàn hảo, thấy Hà Nam hài lòng gật đầu, Tư Triết mới thở ra thả lỏng, nở nụ cười thoải mái và nhẹ nhõm.
Tuy hôm nay trời mưa, những cũng có không ít khách đến, còn có không ít người vì tránh mưa, cũng xấu hổ vào đứng trú, bèn mua đồ uống, quầy lễ tân không đủ nhân viên, bận đến hỗn độn.
ngôn tình sủng
Hà Nam bèn cởi trang phục đầu bếp đến quầy lễ tân trợ giúp.
Cô vừa ra thì cả quầy bừng sáng, thu hút không ít ánh mắt, bầu không khí vốn náo nhiệt ồn ào bỗng trở nên càng sôi nổi.
Cũng không trách được Hà Nam , cô muốn nhạt nhòa, nhưng bất lực, khí chất không cho phép.
Sau khi tan làm, Hà Nam từ công ty đến thẳng đây, vẫn chưa tẩy trang, bóng mắt màu hồng nhạt, mái tóc hoa hồng đỏ, đôi môi đỏ, đúng khí chất ngự tỷ, tinh tế và rạng rỡ.
Hôm nay cô cũng mặc trang phục thiên về phong cách thoải mái, một chiếc áo ba lỗ bó sát không tay màu đỏ, kết hợp quần ống loe dài màu xanh thẫm, chân đi đôi giày cao gót màu đen bình thường.
Nhưng cũng không làm cô nhạt nhòa, thân hình cô quá xuất sắc, vòng eo con kiến, làm nổi bật lên khuôn ngực cao và đôi mông cong, hai cánh tay trắng đến trong suốt, đầy sức hút.
" Ôi mẹ ơi, cô gái này là nhân viên phục vụ ư?
Đẹp quá đấy”.
“Sao có thể là nhân viên phục vụ, cậu từng thấy nhân viên phục vụ nào đẹp như thế chưa?
Hơn nữa, cậu xem khí chất kia, cao quý, quý phái, như thiên kim tiểu thư nhà giàu, tôi đoán cô ấy hoặc là bà chủ nhà hàng, hoặc là con gái của ông chủ”.
“Tôi ngưỡng mộ thân hình này quá, hoàn hảo!
Vừa cao vừa gày, hơn nữa còn rất cân đối hài hòa, thấy không?
Không phải kiểu gầy khô, cậu xem đường nét bờ vai và đường nét cánh tay người ta kìa, đúng là hoàn hảo!”
Các cô gái đều khen không ngớt, còn đám đàn ông thì cứ nhìn chằm chằm Hà Nam , nhìn rớt cả con mắt.
Đinh Danh Dương vén rèm, bị cảnh tượng bên ngoài dọa sợ giật mình.
" Trời ơi, lại còn chụp ảnh nữa?”
Tư Triệt đang bận quay vòng vòng, cho ra món đầu sư tử bột cua, trán lấm tấm mồ hôi.
Cậu ta ấn chuông thông báo lên món, lau tay, thò đầu ra ngoài thuận theo thế tay của sư phụ, thì thấy khách trong nhà hàng vừa ăn, tay còn vừa cầm điện thoại chụp Hà Nam một cách quang minh chính đại.
Không những vậy, phía trước quầy lễ tân còn có một đám đàn ông vây quanh, bình phẩm đánh giá, cười đùa cợt nhả với Hà Nam , chỉ thiếu điều trực tiếp lôi lôi kéo kéo.
Tư Triết cau chặt đôi lông mày.
Họ làm gì vậy?
Xem khỉ trong vườn thú hả?
Cậu ta trực tiếp đi từ phòng bếp ra, cất bước dài, đẩy đám đông, chen vào quầy lễ tân, dưới con mắt của tất cả mọi người, cầm tay của Hà Nam đưa cô đi.
Hà Nam ngạc nhiên nhìn sau gáy của Tư Triết, lại cúi đầu nhìn cậu ta dắt tay của mình.
“…”
Mọi người đều thộn mặt nhìn, cả hội trường huyên náo bỗng tĩnh lặng năm giây, đợi đến khi Tư Triết đưa Hà Nam vào phòng bếp, biến mất trong ánh mắt, “òa” một tiếng.
" Bên ngoài lập tức bùng nổ ầm ĩ.
“Ôi trời ơi, tôi vừa nhìn thấy gì thế này?”
“Soái ca mặc trang phục đầu bếp màu trắng vừa nãy là người mẫu ư?
Tôi muốn có toàn bộ thông tin của anh ta!”
“Các cậu có cảm thấy anh chàng vừa này rất giống Tư Đạc không?
Vừa nãy suýt nữa tôi tưởng thần tượng của tôi xuất hiện, nhưng Tư Đạc không cao như anh ta… nhưng đúng là rất giống!”
Oa, đẹp trai quá!
Đoán mò một chút, chắc chắn mỹ nữ đó là bạn gái của anh ta, anh ta ghen hả?
Đúng là tình tiết trong phim thần tượng”.
“Đẹp trai quá, ngọt ngào quá!
Trông giống như tình yêu chị em…”
Các lời bình phẩm như tơ không dứt, tiếng mưa gió bên ngoài lớn như vậy, cũng không át được tiếng ồn ào huyên náo của những người nhiều chuyện, hôm nay nhà hàng còn náo nhiệt hơn vũ trường, ồn ào đến mức nhân viên phục vụ cũng bị ù tai.
Tư Triết lạnh mặt dẫn Hà Nam vào phòng bếp, quan tâm nhìn cô:
“Chị, chị có sao không?”
Dường như là thay đổi sắc mặt trong một giây, sư tử lạnh mặt vừa nãy lập tức biến thành con cừu non ngoan ngoãn.
" Không sao.
Nhưng cũng may cậu đưa tôi vào trong, nếu không, tôi sợ sẽ không kiềm chế được tính nóng của tôi”.
Hà Nam ghét nhất là bị người khác vây quanh, bị người khác chụp ảnh thì cô không sợ, chỉ sợ mệt cho anh nhỏ phải phí sức xóa ảnh của cô, nếu không phải hôm nay nhà hàng quá bận, thì cô cũng không chạy ra quầy lễ tân lộ mặt.
Cũng vì là nhà hàng của mình, nên không tiện nổi giận, ảnh hưởng đến kinh doanh.
Cô gọi điện cho Bạch Lộc Dư, rồi gọi giám đốc đến, bảo anh ta gom tất cả ô trong nhà hàng, cung cấp dịch vụ cho mượn ô, mời khách tránh mưa ra ngoài, dễ kiểm soát trật tự hơn.
Tư Triết thấy Hà Nam sắp xếp công việc đâu vào đấy, trong đầu lại suy ngẫm những lời cô nói với Bạch Lộc Dư trong điện thoại:
“Anh nhỏ, em bị người ta chụp không ít ảnh trong nhà hàng Thực Vị, anh xử lý giúp em.
Anh cũng để ý trên mạng, đừng để ảnh truyền ra ngoài”.
Cậu ta lọc bỏ hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu, ý nghĩ duy nhất là:
Ảnh chụp chung trong điện thoại, có được giữ không?
Tư Triết hơi nghẹn họng, động đôi môi: “Chị, chị… không thích chụp ảnh à?”
Chẳng phải con gái đều rất thích chụp ảnh ư.
Cậu ta thấy các bạn học nữ trong trường cả ngày cầm điện thoại chụp đi chụp lại khuôn mặt của mình, thay đổi các kiểu góc độ và tư thế, chụp ra kiểu người không giống người, quỷ không không quỷ.
“Không thích”.
Hà Nam nhìn vẻ mặt ngạc nhiên đến thộn người của cậu thiếu niên, lại bổ sung một câu:
“Cũng không phải không thích, mà sợ rắc rối thì đúng hơn”.
“Ồ”.
Tư Triết cúi đầu đáp một tiếng, suy nghĩ, quyết định thật thà để được khoan hồng, lấy điện thoại ra:
“Vậy bức ảnh này, em có thể giữ lại không?”
Hà Nam hơi ngẩn người, ghé đến xem một cái, là bức chụp chung.
Tông màu trên ảnh rất tươi sáng, cô mặc áo sơ mi màu trắng và váy màu vàng nhạt, người đứng bên cạnh cô là cậu chàng anh tuấn mặc trang phục đá bóng màu trắng, nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời.
Bình thường đứng mặt đối mặt thì không cảm thấy gì, hai người đứng sánh vai nhau trên anh, ưu thế dáng cao của Tư Triệt hiện ra rõ ràng, cao hơn cô rất nhiều.
Chẳng lẽ đây chính là chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất trong truyền thuyết.
Hà Nam khẽ thở dài trong lòng, nhưng giây sau đó, cô phát hiện bức ảnh này không đúng lắm.
" Sao lại chỉ có tôi và cậu?”
Hà Nam thắc mắc:
“Chẳng phải tôi chụp với cả đội bóng của các cậu à?
Những người khác đâu?”
Tư Triết mím môi, nghiêm túc nói:
“Điều chỉnh tiêu cự không được tốt, bọn họ đều rất mờ, nên em cắt bọn họ rồi”.
“…”
Hà Nam ngước mắt nhìn cậu ta một cái: “Vậy ư?”
Tư Triết gật đầu cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt cần bao nhiêu thật thà thì có bấy nhiêu thật thà.
Hà Nam buồn cười.
Cùng một bức ảnh, những người khác đều mờ, chỉ có hai người họ không bị mờ?
Ai mà tin.
Cậu bé này đúng là nói linh tinh một cách nghiêm túc.
Vừa nghe là biết nói dối, nhưng ánh mắt trong veo của cậu thiếu niên khiến người ta không nỡ vạch trần, muốn mở một mắt nhắm một nhắm cho qua.
" Cậu muốn giữ thì giữ đi”.
Hiếm khi Hà Nam rộng lượng xua tay, nhìn thấy ánh mắt của Tư Triết sáng bừng lên, cô lại nói tiếp:
“Nhưng nếu cậu nhìn thấy bạn học khác cũng lưu ảnh, cố gắng bảo bọn họ xóa đi, đừng truyền ra ngoài”.
“Chị yên tâm, ảnh gốc ở chỗ em, bọn họ không có cơ hội đâu!”.
.