Nói lời thông minh với người thông minh, không cần vòng do.
Trần Lâm Dụ bèn nói thẳng: “Tôi hy vọng cô có thể giao cho chúng tôi dự án khách sạn của trường đua ngựa”.
Hà Nam khẽ cười: “Khách sạn suối nước nóng là con đường thương hiệu mà mấy năm nay tổng giám đốc vẫn luôn cố hết sức gây dựng, nhưng vì đầu tư quá lớn, thu lợi nhuận lại chậm, vẫn chưa có được sự công nhận của hội đồng quản trị, hiện giờ bước đi khó khăn.
Anh đã nhằm chuẩn dự án trường đua ngựa này, nắm giữ cổ phần ít nhất, lại đi thầu với gần một nửa số vốn, sở dĩ hạ thấp giá trị bản thân, không phải vì lấy lòng tôi, mà để thực hiện kế hoạch thương hiệu của anh, đúng không?”
Cô nói thẳng như vậy, nói ra dã tâm và ý đồ của anh, khiến Trần Lâm Dụ có chút khó xử.
Sắc mặt anh trầm tĩnh, thản nhiên: “Tổng giám đốc Lê, tôi cũng là người công tư phân minh, sẽ không dùng dự án trong việc làm ăn để lấy lòng người khác.
Mọi người hợp tác là vì đôi bên cùng có lợi, cô nói phải không?”
Anh lại nói: “Khách sạn suối nước nóng của Trần thị, tuy vẫn chưa hoàn toàn có thương hiệu, nhưng tổng giám đốc Lê cũng biết nó rất nổi tiếng rồi đấy, tôi tin, có nó thì sẽ có lợi cho định vị tổng thể của trường đua ngựa”.
Hà Nam thản nhiên cười: “Tổng giám Trần hiểu lầm rồi, nếu anh thực sự cố ý lấy lòng tôi, ngược lại sẽ khiến tôi cảm thấy gánh nặng, như vậy là tốt nhất.
Tôi tin, khách sạn suối nước nóng sẽ trở thành một thương hiệu khách sạn cao cấp nổi tiếng”.
Cô đẩy hợp đồng đã in sẵn cho Trần Lâm Dụ, đưa bút: “Chúc ước mơ của tổng giám đốc Trần thành sự thực, chúng ta hợp tác vui vẻ”.
Trần Lâm Dụ nhìn nụ cười thương mại trên gương mặt cô, trong lòng nặng nề.
Nếu nói sau ly hôn Hà Nam thường xuyên khiến Trần Lâm Dụ cảm thấy bất ngờ, nhưng dáng vẻ cô làm việc lại khiến anh bất ngờ nhất.
Trần Lâm Dụ không phải chưa từng tiếp xúc với nữ tổng giám đốc, nhưng phần lớn ấn tượng bà chủ để lại cho anh, hoặc là làm việc theo tình cảm, hoặc là mạnh mẽ lý trí, không ai giống như Hà Nam, cương nhu đầy đủ, thẳng thắn bộc trực.
Hơn nữa, cô hiểu rõ những việc anh muốn làm hiện giờ, hơn nữa còn nói trúng mục đích của anh.
Nếu trước đây chỉ là tai nghe, thì bây giờ thực sự là mắt thấy.
Anh vẫn luôn đánh giá thấp vợ của anh.
Trong lòng Trần Lâm Dụ có trăm cảm xúc đan xen, nhận lấy hợp đồng cô đưa, trực tiếp mở đến trang cuối cùng, đặt bút định ký tên.
Hà Nam uống trà, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng vội ký tên, tổng giám đốc Trần có thể đọc kỹ chi tiết hợp đồng trước, xác nhận không vấn đề rồi ký cũng không muộn”.
Không cần, tôi tin tổng giám đốc Lê sẽ không hại tôi”,Trần Lâm Dụ ký tên của mình, và lấy con dấu hoa hồng ra, ấn vào hộp mực, đóng “Trần Lâm Dụ” bên cạnh.
Đồng tử của Hà Nam co lại, cô không ngờ anh lại mang theo bên mình con dấu mà cô tặng anh.
Anh đang làm gì vậy? Đánh bài tình cảm ư?
Không giống tác phong của anh.
Nếu anh đã lấy ra, đương nhiên Hà Nam cũng sẽ không giả bộ như không nhìn thấy.
“Con dấu này, tổng giám đốc Trần rất thích à?”
Trần Lâm Dụ ngước mắt, cảm nhận ngọc trắng có chút mát lạnh, giống như đôi mắt cô nhìn anh hiện giờ, trong veo và băng lạnh, như nước suối giữa rừng, khiến anh không khỏi nắm chặt con dấu thêm mấy phần.
Anh khẽ mím đôi môi, thẳng thắn thừa nhận: “Rất thích”.
“Bất luận là chất liệu ngọc thạch hay là kỹ thuật điêu khắc đều đẳng cấp thượng thừa, không biết cô mời vị sư phụ khắc ngọc nào khắc cho?”
Trần Lâm Dụ nói: “Nếu được, tôi cũng muốn mời người đó giúp tôi khắc một thứ”.
“Chắc là dạo này người đó không rảnh”.
Hà Nam nhẹ nhàng từ chối yêu cầu của anh, lại bưng chén trà uống một ngụm, dặn dò Cố Hoành mau chóng cầm hợp đồng đi làm theo quy trình, lại nói với Trần Lâm Dụ:“Đợi phía Phó Vực cũng chắc chắn, dự án trường đua ngựa có thể chính thức khởi công rồi”.
Trần Lâm Dụ thản nhiên gật dầu, trong lòng vẫn cảm thấy nghi hoặc về lời từ chối của Hà Nam vừa nãy, cô giúp người ta từ chối nhanh gọn như vậy, chắc không đến mức cô chính là sư phụ khắc ngọc đó chứ?
Khoảnh khắc ý nghĩ này hiện lên trong đầu, bản thân Trần Lâm Dụ cũng thầm cười khổ một tiếng.
Sao anh lại trở nên đa nghi như vậy?
Một cao thủ hacker, một đầu bếp siêu cấp, cũng đủ khiến anh ngạc nhiên rồi, nếu cô còn biết khắc ngọc thì còn để người khác sống với không.
Hà Nam đứng lên: “Tổng giám đốc Trần bận rộn nhiều việc, nếu không có việc gì khác, tôi không giữ anh lại nữa”.
Đã đuổi khách nhanh vậy rồi.
Trần Lâm Dụ cũng đứng lên, nhìn cô sâu sắc: “Nếu tổng giám đốc Lê có thời gian, cùng uống một ly có được không?”
Để hôm khác đi.
Hà Nam nở nụ cười khách sáo và lịch sự: “Anh cũng thấy rồi đấy, chỗ tôi… rất bận”.
Trần Lâm Dụ vờ như không nghe ra ý trong lời nói của cô: “Không sao, tôi có thể đợi cô”.
Hà Nam: “…”
Đã lâu không bị người khác từ chối, đầu óc bị bốn cái bát nhỏ men pháp lang làm cho chập mạch rồi ư?
“Hôm nay thực sự không có thời gian, buổi tối tôi còn có hẹn”,Hà Nam lúng túng nhưng không thất lễ từ chối lần nữa.
Gần như cô vừa dứt lời, Cố Hoành cầm điện thoại từ ngoài đi vào: “Tống giám đốc Lê, cậu Thất gọi điện tới, nói nhím biển bay từ Hokkaido đến trước rồi, nếu cô không bận, tốt nhất là bây giờ qua đó luôn”.
“Ừm, được, tôi qua đó ngay”.
Hà Nam cảm thấy anh trai đúng là cơn mưa đúng lúc, cứu cô trong nguy nan: “Xin lỗi tổng giám đốc Trần hôm nay tôi có hẹn thật, hôm khác đi, hôm khác anh có thời gian, tôi mời anh ăn cơm”.
Trần Lâm Dụ lại bị từ chối, cũng không lúng túng, chỉ nghiêm túc hỏi cô: “Được, hôm khác là hôm nào?”
Anh đúng là truy hỏi đến cuối cùng, không đạt được mục đích thì không chịu thôi.
Hà Nam bốc hỏa trong lòng, cố kiềm chế, cười như không cười nói: “Đợi đến ngày anh tự nguyện nhường bát nhỏ men pháp lang cho tôi đi”.
Dù sao anh sẽ không nỡ cho cô.
Đồng tử của Trần Lâm Dụ tối lại, như suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nói: “Được, vậy ngày mai đi”.
Hà Nam: “…”
“Sáu giờ tối mai, tôi đến đón cô.
Không làm phiền cô nữa, tạm biệt”.
Trần Lâm Dụ trịnh trọng nói xong, khẽ gật đầu, đưa theo đám người Hà Chiếu ra về.
Hà Nam nhìn chằm chằm bóng dáng anh xa dần, hơi hoang mang, hỏi Cố Hoành: “Là anh ta nói sai, hay tôi nghe nhầm? Anh ta muốn làm gì?”
Cố Hoành nói: “Cô nói nếu tổng giám đốc Trần tình nguyện nhường bát men pháp lang cho cô, cô sẽ mời anh ta ăn cơm.
Anh ta nói được, sáu giờ tối mai đến đón cô.
Tổng kết lại là sáu giờ tối mai, cô mời tổng giám đốc Trần ăn cơm, tổng giám đốc Trần mang bát men pháp lang đến cho cô”.
Logic không vấn đề.
Hà Nam lại cau mày: “Ai đồng ý với anh ta?”
Cố Hoành chớp mắt một cách vô tội: Dù sao cũng không phải tôi.
Vừa nghĩ đến tối mai ăn cơm cùng Trần Lâm Dụ.
cả người Hà Nam đều không ổn, mất luôn cả ham muốn ăn nhím biển.
Hà Nam đón Lê Lâm cùng đến quán ăn đồ Nhật mà Bạch Thất đã đặt sẵn.
Sau khi Bạch Thất biết Lê Lâm bỏ tối theo sáng thì hoàn toàn coi cô ta là người mình, nhiệt tình chào hỏi Lê Lâm, liếc nhìn Hà Nam mặt mày ủ rũ: “Em sao thế, không phải thèm từ rất lâu rồi à? Nhím biển này rất tươi đấy, mau thử đi”.
Hà Nam “ừm” một tiếng, lặng lẽ ăn.
Lê Lâm lo lắng nhìn chị cả buồn bực không vui, không dám nói cũng không dám hỏi, nhìn qua Cố Hoành đối diện với ánh mắt nghi hoặc, dùng khẩu hình hỏi anh: Chị cả bị sao thế?
Cố Hoành lắc đầu với cô ta, ra ý: Không sao, không cần lo lắng.
Anh ta đẩy shusi đến trước mặt Lê Lâm: “Không ăn quen cá hồi thì ăn cái này, lấp đầy bụng”.
Lê Lâm ngoan ngoãn gật đầu, cảm kích cười với anh ta.
Trên con phố dài đối diện quán ăn đồ Nhật,Trần Lâm Dụ lặng lẽ dõi theo Hà Nam ngồi bên cửa kính bực bội ăn cơm, đối diện cô là một người đàn ông mặc đồ trắng, khuôn mặt anh tuấn, không phải ai khác, vẫn là cậu bảy nhà họ Bạch, Bạch Lộc Dư.
Cậu bảy nhà họ Bạch cũng coi là nhân vật lớn, ở bên ngoài, anh ta cũng là cậu ấm lạnh lùng, nhưng không biết tại sao lại vô cùng ân cần trước mặt Hà Nam.
Gắp thức ăn thì đã đành, còn lau miệng cho cô… có phải hơi quá đáng rồi không!
Đôi mắt sâu của Trần Lâm Dụ hiện ra vô cùng trầm lạnh dưới sắc đêm, vừa nghĩ đến Hà Nam tìm mọi cách từ chối anh, chính là vì ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác, trong lòng anh không vui một cách khó hiểu.
Hà Chiếu ngồi trên vị trí bên cạnh ghế lái, tắt máy, báo cáo với Trần Lâm Dụ: “Tổng giám đốc Trần, tôi cho người xin bát gốm từ viện bảo tàng về rồi, ngày mai sẽ đưa đến thành phố Nam”.
Trần Lâm Dụ thản nhiên “ừm” một tiếng.
Hà Chiếu suy nghĩ, vẫn không nhịn được nói: “Anh nghĩ kỹ chưa? Anh thích bốn chiếc bát đó như vậy, nỡ lòng cho đi thế sao?”
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ.
.
thả cho em like ???????? nhé.