Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi


Giọng không chút tình cảm của Trần Lâm Dụ truyền từ ống nghe:“Trác Uyển,đừng coi tôi là kẻ ngốc.

.

Rốt cuộc là thật lòng, hay là giả dối, tôi vẫn phân biệt được”.

Nói xong, anh liền tắt máy, và kéo số điện thoại đó vào danh sách đen Thì ra tình yêu sẽ biến mất thật.

Người đã từng yêu thật lòng, cũng sẽ không còn yêu nữa sau khi trải qua một số chuyện.

Hà Nam với anh, cũng vậy ư?
Bên phía Trần Lâm Dụ vừa tắt máy, điện thoại của Hà Chiếu liền đổ chuông: “Cái gì?”
Hà Chiếu che điện thoại, quay đầu vội vàng báo cáo với Trần Lâm Dụ:
“Tổng giám đốc Trần,không hay rồi, người của chúng ta phái đi theo mợ chủ báo tin, nói mở chủ gặp phải đám chặn xe uy hiếp trên đường về khu vườn hoa hồng, đối phương có không ít người, khí thế hừng hực!”
Đồng tử của Trần Lâm Dụ co mạnh lại, cuối cùng chuyện mà anh lo lắng đã xảy ra.

“Còn ngây ra đó làm gì? Quay đầu, quay lại đó!”
Chỗ mà Hà Nam bị chặn xe không phải là con đường buộc phải qua khi về khu vườn hoa hồng, mà là một con đường hẹp quanh co.

Nếu con đường này nhìn từ bản vẽ từ trên xuống, thì sẽ phát hiện nó gần như một đường thẳng, từ trung tâm thành phố trực tiếp xuyên về khu vườn hoa hồng mất thời gian ngắn nhất, người ngoài không biết, chỉ có người thường xuyên đến nhà họ Lê mới biết.

Bởi vì con đường này là do Lê Ninh Tùng, bố của Hà Nam mở ra, chủ yếu là để tiết kiệm thời gian về nhà.


Nhưng vì ít người biết con đường này, cho nên khá bí mật, không lắp đặt đèn đường, cũng không có mấy người đi đường, thậm chí còn ẩn trong rừng cây, vô cùng hoang vu, môi trường xung quanh còn khá âm u.

Đám chặn đường này, rõ ràng là ôm cây đợi thỏ, đã có chuẩn bị từ trước.

Từ khi cô mười bốn tuổi, thường xuyên xảy ra chuyện cướp giữa đường như này,Hà Nam cũng không thấy lạ nữa, hôm nay lại gặp phải, thậm chí còn có cảm giác lâu lắm không gặp phải.

Hồi còn nhỏ, cô đã biết bố mẹ của mình không phải người bình thường, cô kế thừa gen vượt trội và đặc biệt của bố mẹ, sinh ra đã bất phàm, mặc dù bố mẹ cố gắng muốn cho cô trở thành người bình thường, nhưng cuối cùng nguyện vọng tốt đẹp đó không thể thực hiện.

Cô cũng từng oán trách, tất cả các bạn nhỏ xung quanh, kể cả Lê Nhã và Lê Lâm đều có thể đến trường học, tại sao cô lại chỉ có thể ở nhà?
Cô từng khóc, từng làm ầm ĩ, thậm chí một mực muốn bỏ nhà đi.

.

Bố mẹ cô cho cô tình yêu vĩ đại, sự bảo vệ tốt nhất, nhưng vẫn không kìm được trái tim muốn bay ra của cô.

Với sự cố gắng lên kế hoạch của cô, cuối cùng đã thực hiện được vào năm mười bốn tuổi.

Nhưng không đợi cô vui mừng mấy ngày thì bị bắt cóc.

Trải nghiệm lần đó, gần như có thể gọi là “thoát khỏi cõi chết”, trẻ con phải trải qua ngã đau mới trưởng thành.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao bố mẹ phải nhốt cô ở trong nhà, thậm chí hết sức che giấu họ tên của cô, thân phận của cô, không tiết lộ bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô ra ngoài, chính là đề phòng cô bị người khác nhằm vào.


Nhưng một người có sức sống như cô, đang tuổi trẻ yêu đời làm sao có thể nhốt cả đời trong nhà chứ?
Cô xin bố mẹ: “Dù sao con gái cũng phải có một ngày trưởng thành, con không thể dựa vào bố mẹ bảo vệ con cả đời.

Con không sợ nguy hiểm, con muốn trở nên mạnh mẽ, sẽ có một ngày, con phải ngăn bố mẹ ở phía sau con, bảo vệ bố mẹ”.

Từ đó về sau, cô vẫn lặng lẽ, nhưng cô có được tự do, cũng bắt đầu dựa vào năng lực của mình đấu với người muốn hại cô, lắc một cái qua mười năm, chưa từng thất bại.

Đám người đó xông lên, cửa xe bị khóa, bọn họ cầm côn sắt choang choang đập vào cửa kính, Lê Lâm sợ đến ôm tai, mặt tái nhợt.

“Chị cả, bọn họ là ai? Muốn ăn cướp ư?”
“Xuống xe hỏi là biết”.

Hà Nam vô cùng bình tĩnh lấy ra một cái túi màu đen từ dưới gầm ghế, thay áo chống đạn, lắp đạn vào súng, lên đạn, ném cho Cố Hoành: “Cầm lấy, đợi trên xe, bảo vệ Lê Lâm”.

Nói xong, cô định đẩy cửa xe đi xuống.

“Chị cả, đừng!”Lê Lâm hoảng sợ tóm chặt cổ tay của cô, hết sức lắc đầu: “Mạng của em không đáng tiền, mạng của chị với đáng tiền! Bảo sư huynh Cố bảo vệ chị, em không sao!”
Hà Nam nhìn em gái một lòng hướng về cô này, tình cảm khi xưa dâng lên niềm ấm áp trong lòng, cong miệng cười.

“Yên tâm đi, chỉ mấy tên nhãi này, không lấy nổi mạng của chị đâu”.

Hà Nam xuống xe, đóng cửa xe lại, lướt nhìn: “He, đừng đập nữa, cửa kính làm từ vật liệu đặc biệt, đạn bắn không xuyên, tiết kiệm chút sức lực đi”.


Bảy tám tên côn đồ vừa nhìn thấy Hà Nam đường hoàng xuống xe, lập tức ngẩn người, đều không phản ứng lại được.

Gã đàn ông cao to ở gần cô nhất bị đánh đến mức bàn tay tê dại, gã hùng hùng hổ hổ: “Đừng nghe bà cô này, nếu là đạn bắn không thấu, cô cứ ở trong xe là được? Xuống làm cái gì?”
Hà Nam cười nhạt nói: “Ở trong xe đợi không có gì thú vị, làm vợ ba năm, tôi cũng không đánh nhau lâu rồi, vừa hay muốn hoạt động gân cốt một chút”.

Cô nói xong, một quyền không chút khách khí đánh về phía gã đàn ông cao to, lần này không thu lực lại, trực tiếp đánh gãy sống mũi của gã.

" A… ĐM!”, gã đàn ông cao to che sống mũi chửi thề, tay đều là máu, một gã đàn ông cao to một mét tám mấy đau đến mức nhảy lên: “Đánh cô ta, đánh chết cô ta cho tao!”
Bảy tám gã đàn ông cao to lập tức bao vây Hà Nam.

Hà Nam mặt không sợ hãi, mắt phong nhàn nhạt quét qua bọn chúng: “Các người do ai phái tới, mục đích là gì? Dù chết cũng phải rõ ràng”.

“Cô đắc tội ai, bản thân còn không biết sao?”, người đàn ông có một vết sẹo dài trên mặt giễu cợt hỏi.

Hà Nam miễn cưỡng nói: “Tôi đắc tội với rất ít người, trừ phi có người khiêu khích đắc tội tôi trước”.

Gã mặt sẹo nói: “Nghe giọng điệu thiếu đòn này của cô, chính là lý do cô bị đánh đấy! Cô gái trông cũng xinh đẹp, tại sao lại có cái miệng như vậy? Mồm miệng cô lợi hại thế, chi bằng đến đây phục vụ bọn tôi chút đi?”
Gã nói ra mấy lời thô bỉ, mấy anh em khác không khỏi bật cười ha ha, nhìn vóc dáng vòng nào ra vòng nấy của Hà Nam, mắt bọn chúng lộ ra vẻ *** tặc.

Làm chuyện đó ở ngoài vùng dã ngoại hoang vu, nghĩ một chút thôi cũng khiến người ta hưng phấn rồi.

“Đại ca, em còn mang theo dây thừng, lát nữa chúng ta tùy tiện treo con quỷ nhỏ này lên một cái cây, ai túm được cô ta trước thì người đó được chén trước, thế nào?”
“Ý hay, cứ tiếp tục như vậy đi”, gã mặt sẹo liền đồng ý.

Bọn chúng bàn bạc đầy sôi nổi, sắc mặt Hà Nam lạnh lùng, sao trong đầu lũ đàn ông toàn chứa mấy thứ bậy bạ, chẳng trách càng ngày càng thoái hóa, ngây ngấy.


So sánh thì chồng cũ của cô còn tham liêm sạch sẽ hơn nhiều.

Nói chuyện đủ chưa? Hay là các người cứ nói chuyện tiếp, tôi quay về xe ngủ một lát?”,Hà Nam nghe mà không nhịn được.

Gã mặt sẹo sắc mặt trầm xuống, u ám nhìn cô: “Con quỷ nhỏ không đợi được nữa rồi, các anh em, còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên!”
Một đám đàn ông cao to tay xách gậy vọt về phía Hà Nam, Hà Nam mặt không đổi sắc đứng tại chỗ, gió đêm mát lạnh khẽ vén sợi tóc mềm qua tai, một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng cao quý, sáng như ngọc đẹp, nhưng con ngươi trong suốt lại tràn đầy sắc sảo.

Giống như giữa điện quang hỏa thạch, mấy gã đàn ông cao to trợn mắt nhìn Hà Nam xoay người một vòng, trước mặt bọn chúng choáng váng, ngực đau nhói, cúi đầu nhìn thì thấy trước mắt có thêm một vệt máu dài.

Vết máu cực sâu, máu chảy tí tách xuống, rất nhanh liềm nhuốm đỏ chiếc áo.

Mọi người không dám tin ngẩng đầu lên, chỉ thấy người phụ nữ đứng ở chính giữa nhìn thì mỏng manh, trên tay nhỏ trắng nõn cầm một con dao sắc bén, dưới ánh trăng tản ra ánh sáng lạnh lẽo màu bạc.

Cô không phải cô cả nhà họ Lê sao? Chẳng phải cô cả là người sống trong nhung lụa, tay trói gà không chặt ư?
Vậy mà cô lại biết chơi dao?!
Khi Trần Lâm Dụ chạy đến thì nhìn thấy một con dao quân sự màu bạc xoay tròn vun vút trong tay Hà Nam.

biểu cảm trên mặt cô ngang ngạch ngông cuồng: “Ai là người kế tiếp đây?”
Cảnh tượng này lập tức kéo anh quay về mười năm trước, vào những ngày tháng cùng bọn họ sóng vai tác chiến.

chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ.

.

thả cho em like ???????? nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận