Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi


Quyền Dạ Khiên nhìn thấy hết những biểu cảm trên mặt Hà Nam, trêu ghẹo hỏi: “Sao thế, không nỡ à?”
Hà Nam nhếch môi: “Anh thích là được rồi”.

Hai người cầm rượu đến phòng khách cô sắp xếp cho Quyền Dạ Khiên, quản gia Triệu nhìn hai anh em mang theo chai rượu ra, bèn dặn người hầu chuẩn bị mấy món ăn vặt và canh tỉnh rượu, vừa nói với hai người: “Uống ít thôi nha”.

Hà Nam cầm hai ly rượu đi tới, khoanh chân ngồi xếp bằng trên thảm với Quyền Dạ Khiên, rót rượu: “Anh hai, mời anh một ly”.

“Anh hai cũng mời em”.

Quyền Dạ Khiên cười chạm ly với cô, trong mắt là vẻ áy náy: “Mấy năm nay anh hai không có ở bên cạnh bảo vệ em, để bé sáu nhà chúng ta chịu nhiều uất ức rồi”.

Anh ta ngửa đầu cạn một ly.

Hà Nam không uống ngay, mà nghiêm túc nhìn anh ta: “Anh hai, quyết định của em cứ để mình em chịu trách nhiệm, dù trải qua chuyện gì thì cũng là cuộc đời của em, em không oán không hối, anh cũng không cần phải tự trách bản thân mình”.

“Thế nhưng ánh mắt của em đã không còn rực rỡ như trước nữa rồi”.

Quyền Dạ Khiên đau lòng nhìn Hà Nam: “Hà Nam cả ngày vui vẻ cười ha ha kia đâu rồi?”
Ánh mắt anh ta chợt hiện lên vẻ sắc bén: “Món nợ này, anh không đòi Trần Lâm Dụ thì đòi ai”.

Hà Nam lắc đầu cười khổ, uống cạn ly rượu, cay đến nỗi lè lưỡi.

“Em và Trần Lâm Dụ đã rối thành một đống bùi nhùi.

Em cũng không biết phải đòi anh ta thế nào, người ta không thương em, có được rồi thì sao chứ”.


Quyền Dạ Khiên nhíu mày: “Là do mắt tên đó bị mù, xem trân châu là mắt cá! Em gái anh là người con gái tốt nhất trên đời, dù là ai cũng không xứng, Trần Lâm Dụ còn chẳng đủ tư cách xách giày cho em nữa là!”
Anh em bọn họ luôn nhất trí về khoảng cưng chiều em gái này, cũng rất hẹp hòi, nhìn người nào cũng không vừa mắt, cải trắng nhà mình trồng, sao có thể để heo ủi đi mất được?
Hà Nam chỉ cười, cô vẫn thấy chuyện may mắn nhất đời mình chính là có được năm người anh này, đó là tài sản quý giá nhất mẹ để lại cho cô trong cuộc sống.

" Không nói đến cái gã đàn ông đáng ghét đó nữa, nếu em đã ly hôn rồi thì chẳng còn quan hệ gì.

Lần này trở về, em chỉ có một lý tưởng, đó là quản lý tập đoàn Lê Thị thật tốt, đó là tài sản bố mẹ em khó khăn lắm mới gầy dựng được, không thể để mất trong tay em, tất nhiên càng không thể để Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc phá hủy”, vẻ mặt Hà Nam đầy kiên quyết: “Những chuyện rách nát bọn họ làm, em sẽ tính lần lượt từng món nợ một”.

Quyền Dạ Khiên gật đầu: “Bọn anh sẽ không để em chiến đấu một mình, nếu anh đã trở về, Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc sẽ không nhảy nhót được nữa”.

Anh ta lại hỏi: “Đám người định bắt cóc em hôm nọ, nói là Lí Bân cử tới? Là ai thế?”
“Không phải nhân vật máu mặt gì, chỉ là một cậu ấm đời thứ hai và một cô gái mới nổi trên mạng”.

Hà Nam kể sơ lại chuyện khúc mắc của mình và nhà họ Lý cho anh ta nghe, bất đắc dĩ thở dài: “Cũng tại em, bỏ đi ba năm, bây giờ con chó con mèo gì cũng dám chạy tới giương oai trước mặt em”.

Cô giơ ly rượu lên, khẽ chạm ly với Quyền Dạ Khiên, nhếch môi: “Em sẽ cho bọn họ biết, ai mới là người làm chủ thành phố Nam này”.

Quyền Dạ Khiên cũng cười lên, cuối cùng sự khí phách của em gái nhỏ cũng đã trở về.

Hai người vừa tán gẫu vừa uống.

Hà Nam lau miệng, hỏi Quyền Dạ Khiên: “Không nói về em nữa, anh hai, mấy năm nay anh đã đi rất nhiều nơi đúng không?”
“Ừm”
Quyền Dạ Khiên bóc một hạt đậu phộng nhét vào miệng, híp mắt, nhớ lại những nơi mình đã đi trong hai năm qua, Hà Nam càng nghe lòng càng trở nên nặng nề, đó đều là những nơi mẹ đã đi qua.

“Có điều tra được gì không?”, tay cô cứ siết chặt lấy ly thủy tinh, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng.


Quyền Dạ Khiên lắc đầu, vẻ mặt tăm tối không thấy rõ: “Bọn họ không thừa nhận, nhưng anh chẳng tin một kẻ nào cả.

Cái chết của mẹ và bố nhỏ chắc chắn có bọn họ nhúng tay vào.

Kẻ đứng đằng sau rốt cuộc là ai vẫn chưa xác định được”.

Vẻ mặt anh ta chợt hiện lên nụ cười xơ xác tiêu điều: “Nếu không chịu nhận, thì cứ giăng lưới bắt hết, thà giết lầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một con cá!”
Hà Nam nắm lấy tay anh ta, trầm giọng nói: “Thù thì phải báo, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của các anh.

Anh hai, nhớ kỹ những lời mẹ nói trước khi ra đi, đừng để em lo lắng”.

Quyền Dạ Khiên nhìn gương mặt giống mẹ của em gái nhỏ, dường như bên tai lại vang lên giọng nói bá đạo lại không mất vẻ dịu dàng kia: “Trời đất bao la cũng không thể bằng tính mạng các con, tất cả đều phải sống cho thật tốt, có nhớ không?”
Nhớ tới sự dạy bảo ân cần của mẹ dành cho anh ta khi còn sống, gương mặt lạnh lẽo của Quyền Dạ Khiên bỗng nứt vỡ, nam nhi thân cao bảy thước lệ tuôn rơi.

“Em gái, anh nhớ mẹ quá”.

Hà Nam ôm anh hai, cũng không nhịn được đỏ mắt, cô cũng có khác gì đâu?

Uống được một lát thì Hà Nam có hơi say rồi, gương mặt nhỏ nhắn lộ cả men say.

Ai cũng nói say rượu nói lời thật lòng, nhất là khi ở trước mặt người thân, lại càng không đề phòng.

Quyền Dạ Khiên lặng lẽ mở chat nhóm lên, bắt đầu dụ dỗ em gái nhỏ: “Bé sáu, nói anh nghe, tên Trần Lâm Dụ đó rốt cuộc có làm chuyện gì có lỗi với em không? Cả hai kết hôn ba năm, tên đó thật sự không chạm vào em hả?”
“Không có”.


Hà Nam say rượu ngờ nghệch chống cằm, uất ức quệt miệng: “Em cũng không hiểu, một người đẹp như hoa như ngọc thế này lảng vảng trước mặt anh ta suốt ngày, tại sao người ta vẫn không rung động?
Dù là Đường Tăng thì cũng động lòng phàm với quốc vương Nữ Nhi Quốc mà, Trần Lâm Dụ lại không chịu… Là chê em không đẹp, hay là chê dáng người em không bốc lửa? Không hiểu, không thể hiểu được…”
Cô lắc đầu, hai mắt đờ đẫn.

Trong nhóm “Liên minh bảo vệ em gái nhỏ”, các anh em đều gửi mấy con dao phay vào, trên dao còn dính máu.

Anh cả lên tiếng trước: “Là do mắt tên đó mù!”
Sau đó cả đám đều phụ họa: “+1”.

Quyền Dạ Khiên nghe mà nóng hết cả máu, hận nghiến răng, cứ thấy Trần Lâm Dụ là kẻ không ra gì.

Theo ông anh hai nhà vợ này, nếu cậu không thích em gái tôi cậu có thể không cưới, đâu có ai ép!
Lấy về nhà lại không đối xử tốt, dù là bình hoa thì ít nhất cũng phải cắm hoa vào chứ, nhưng cuối cùng chỉ là một vật trang trí hàng thật giá thật, có tức chết người không?
Đối với thái tử Quyền Môn thường xuyên đi dạo trong vườn hoa mà nói, lập gia đình chẳng là gì cả, em gái anh ta cũng là đóa hoa xinh đẹp nhất, không lo, nhưng ở vậy cả đời thì không được!
Anh ta thầm suy nghĩ: “Anh bảo này, đừng có nói là thằng nhóc Trần Lâm Dụ đó không thích con gái, mà thích con trai nha?”
“Phụt!”,Hà Nam vừa uống xong một ngụm rượu, nghe anh ta nói thế thì phun hết ra ngoài, suýt chút nữa đã sặc.

Quyền Dạ Khiên vội vàng vỗ lưng cô: “Em uống chầm chậm thôi… Không sao chứ?”
Mọi người lập tức sôi trào…
Anh ba: “Em nhỏ không sao chứ?”
Anh năm: “Anh hai, anh hỏi câu nào nó nhẹ đô hơn một tí được không, mới hỏi đã dữ dội vậy rồi, làm bé sáu sợ thì phải làm sao?”
Hà Nam ho khan vài tiếng, hết sức cạn lời nhìn anh mình: “Anh hai, anh nghĩ cái gì thế.

Trần Lâm Dù Dụ không thích em thì cũng chẳng thích đàn ông, anh ta đâu có giống anh tư, em vẫn biết nhìn người mà”.

Anh tư ngồi không cũng dính đạn: “…”
Anh năm: “Ôi cái định mệnh nhé! Mọi người nhìn xem cái gì này?”
Bạch Lộc Dư nói xong bèn gửi tấm ảnh vào, nhóm im lặng ba giây, sau đó liên tục xuất hiện dòng tin nhắn đầy dao phay máu chảy đầm đìa.

Chỉ có anh ba là im lặng không nói.


Quyền Dạ Khiên liếc nhìn điện thoại, trông thấy bức ảnh được gửi trong nhóm thì đen mặt, cũng buột miệng chửi bậy, Hà Nam liếc nhìn điện thoại anh ta: “Chuyện gì thế?”
“Không có gì”, Quyền Dạ Khiên muốn giấu nhưng Hà Nam đã tinh mắt nhìn thấy, ánh mắt cô trợn trừng: “Mọi người còn lén lút tạo nhóm sau lưng em nữa hả?”
Quyền Dạ Khiên thầm nói: Đó không phải là trọng điểm!
Hà Nam hết sức tức giận, nhất quyết phải giật lấy điện thoại: “Mọi người nói xấu sau lưng em đúng không?”
Cô nấc lên một cái, hờ hững lướt nhật ký trò chuyện, mấy anh em trong nhóm nghe thấy giọng cô thì thoát ra hết, chân như bôi dầu, chạy nhanh cực, chẳng mấy chốc cái nhóm đó đã bị giải tán.

Bọn họ tắt đi rất nhanh, nhưng Hà Nam vẫn thấy bức ảnh đó, một cô gái ăn mặc quyến rũ, nửa đêm gõ phòng số 77, trên tay còn cầm một chai rượu.

Phòng 77 Thủy Vân Gian, đó không phải là nơi Trần Lâm Dụ đang ở ư?
Cô lạnh lùng à rồi cười một tiếng, quay sang nhìn Quyền Dạ Khiên: “Đêm rồi còn gọi đào tới kia, em đã nói là Trần Lâm Dụ thích con gái.

Chỉ là người anh ta thích mãi mãi không phải là em mà thôi”.

Quyền Dạ Khiên hết sức đau lòng: “Em nhỏ…”
“Bỏ đi, dù sao em cũng không thèm, anh ta thích ai thì cứ tìm người đó đi”.

Hà Nam ném điện thoại lại cho anh ta, uống cạn ly rượu cuối cùng, vịn bàn đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài: “Em mệt rồi.

Em về phòng ngủ đây, ngủ ngon”.

Quyền Dạ Khiên lo lắng đỡ em gái về phòng, mãi đến khi cô nằm xuống, anh ta mới lấy điện thoại ra, tức giận gọi cho Bạch Lộc Dư.

“Tìm vài người, trùm bao tải đánh tên đó một trận, trút giận cho bé sáu!”
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ.

.

thả cho em like ???????? nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận