" Tôi nói chúng tôi mới tới thành phố Nam chưa được bao lâu, cũng không quen biết ai, càng không thể đắc tội qua người nào”.
Hà Chiếu im lặng nhìn hướng Hà Nam, nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Duy nhất chỉ làm mích lòng một người sợ rằng cũng chỉ có tổng giám đốc Lê đây”.
Hà Nam nghe vậy liền quăng cho anh ta một cái liếc xéo: “Ý của anh là, là tôi tìm người tới đánh anh ấy à?”
Hà Chiếu vội vã xua tay: “Không, tôi không có ý này”.
Vừa dứt lời, Phó Vực đã giơ tay gõ vào đầu anh ta:
“Anh đang nói bậy bạ gì đó, Hà Nam từ trước đến nay luôn ngay thẳng chính trực, cho dù có bực dọc với Trần Lâm Dụ cũng sẽ không đánh cậu ấy, cô ấy làm sao có thể sử dụng chiêu trò bẩn thỉu sau lưng cậu ấy cơ chứ”.
Loại chuyện này thoạt nhìn là do người thuộc xã hội đen làm.
Hà Chiếu nịnh nọt gật đầu liên tục: “Đúng vậy đúng vậy”.
Nhưng anh ta thực sự nghĩ không ra rốt cuộc là kẻ nào đã làm ra loại chuyện này, suy cho cùng thân phận của Trần Lâm Dụ vẫn đặt sáng rõ nơi đó, hắn không sợ sẽ bị tập đoàn Trần Thị trả thù sao?
Cũng may Hà Nam không tính toán với anh ta, mắt thấy cô muốn đứng dậy, Hà Chiếu tưởng rằng cô muốn rời đi liền vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Mợ chủ…”
Chạm phải ánh mắt lạnh băng kia của Hà Nam anh ta mới lúng túng sửa miệng: “Tổng giám đốc Lê, cô cứ như vậy rời đi sao… Ý của tôi là, tổng giám đốc Trần bị thương nặng như vậy, chắc chắn hy vọng cô có thể ở bên cạnh anh ấy, nếu sau khi tỉnh lại không nhìn thấy cô anh ấy nhất định sẽ rất thất vọng, do đó cô có thể…”
“Yên tâm, tôi không đi”.
Giọng Hà Nam vẫn bình thản: “Anh Trần xảy ra chuyện trên địa bàn của tôi, về tình về lý tôi đều phải cho anh ấy một lời giải thích thỏa đáng, các anh canh giữ ở đây, tôi đi gọi điện thoại”.
Nghe thấy cô nói sẽ ở lại, Hà Chiếu mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi Hà Nam đã đi xa, nét mặt của Phó Vực nháy mắt trùng xuống, hỏi Hà Chiếu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đem mọi chuyện từ đầu tới đuôi không sót điểm nào kể lại cho tôi nghe”.
Ở bên kia, Hà Nam nghiêm mặt bấm một số điện thoại, ngay khi đầu dây bên kia có người nhấc máy, cô liền hỏi: “Trần Lâm Dụ bị đánh bị thương rồi, có phải là anh cho người làm không?”
Bạch Lộc Dư bên kia ấp úng quanh co một lúc, Hà Nam đang định phát cáu thì điện thoại đã bị Quyền Dạ Khiên giành lấy:
“Là do anh cử người làm, tên nhóc đó ức hiếp em lâu như vậy, đánh một trận đã là hời cho nó rồi, anh còn chưa ra chiêu tàn độc đâu, chỉ là cho nó chịu chút đau khổ da lông.
Thế nào, có hả giận không?”
Quả nhiên là do các anh trai làm.
Hà Nam giận đến mặt tái xanh, tay cô run lên cầm cập, ‘bụp’ một tiếng liền cúp điện thoại, sau đó tìm nhóm wechat của mấy anh em họ rồi ghi âm giọng nói chỉ có một câu.
“Các anh à, em chỉ nói một lần, toàn bộ các anh đều nghe kỹ cho em, chuyện giữa em và Trần Lâm Dụ đã kết thúc từ lâu rồi, không ai được phép động vào anh ta nữa!”
Chẩn đoán của Hà Nam không sai, Trần Lâm Dụ trông có vẻ bị thương nặng, nhưng tất cả đều là vết thương ngoài da.
" Sao lại nhìn tôi như vậy”, Trần Lâm Dụ bị Hà Nam nhìn tới có chút chột dạ không thể giải thích được: “Có phải dáng vẻ này của tôi trông rất thảm thương không?”
Tuy rằng anh ba ra tay tàn nhẫn nhưng lần hành động này cũng đã nương tay, muốn trút giận cho cô là thật, kiêng dè tập đoàn Trầ Thị cũng không giả nhưng cho dù chỉ là vết thương ngoài da, Trần Lâm Dụ cũng chưa chắc sẽ chịu để yên.
Cô ghét anh ba tự mình quyết định, cô vốn là một người ghét rắc rối nhất nhưng anh lại khăng khăng gây phiền phức cho cô, là đang chê những ngày tháng sau khi trở về thành phố Nam của cô quá an nhàn hay sao?
Nhưng điều khiến cô khó hiểu nhất chính là Trần Lâm Dụ.
Bản lĩnh của anh ta không tệ, cho dù người của anh ba lợi hại đến đâu cũng không sánh được với cảnh sát đặc nhiệm, sao có thể bị đánh thảm hại như vậy?
Hà Nam khoanh tay đứng bên giường lặng lẽ nhìn Trần Lâm Dụ, vẻ mặt cô như bị đông cứng lại vậy.
Trước đó Trần Lâm Dụ có tỉnh dậy qua, cũng đã thay quần áo bệnh nhân, trên đầu anh quấn băng gạc trắng, khuôn mặt trắng bệch như giấy, vài tiếng trước còn là người đàn ông dồi dào sức sống cãi vã với cô, chớp mắt đã hoá thành một người đẹp ốm yếu.
“Sao lại nhìn tôi như vậy”, Trần Lâm Dụ bị Hà Nam nhìn tới có chút chột dạ không thể giải thích được: “Có phải dáng vẻ này của tôi trông rất thảm thương không?”
Hà Nam lạnh giọng: “Yên tâm, cho dù thảm hại tới đâu cũng không bằng tình cảnh bại liệt nghiêm trọng ba năm trước”.
Như thể bị một kiếm xuyên tim,Trần Lâm Dụ không kìm đượm ho khụ khụ.
Phó Vực ở bên cạnh xót ruột không thôi mới chạy tới vỗ lưng cho Trần Lâm Dụ.
bất mãn quở trách Hà Nam: “Tiểu Hà à, cậu ta còn đang bị thương đó, em đừng kích động cậu ta nữa, không thể nói vài câu dễ nghe sao?”
Hà Nam không nói thêm gì nhiều, chỉ đáp: “Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ giúp anh làm rõ, nhưng anh cũng phải cho tôi một lời giải thích”.
Cô như xoáy sâu nhìn thẳng vào đôi mắt Trần Lâm Dụ.
sau đó quay sang nói với Phó Vực: “Anh chăm sóc anh ta cho thật tốt, ngày mai tôi lại tới, tôi không quấy rầy hai người bạn tốt các anh cùng trải qua đêm đẹp nữa”.
Trần Lâm Dụ “…”
Phó Vực: “…”
Họ nhìn Hà Nam rời đi, rồi quay sang bốn mắt nhìn nhau và đều nhìn ra sự ghét bỏ trong mắt đối phương, cả hơi lập tức ngoảnh đi.
Phó Vực lo lắng hỏi: “Cô ấy sẽ không nghĩ rằng chúng ta là loại quan hệ đó chứ?”
Anh ta duỗi ngón tay ngoắc ngoắc lại.
Gương mặt Trần Lâm Dụ đầy nét bất đắc dĩ ném cho anh ta một cái trợn trắng mắt: “Cho dù cậu là vậy tôi cũng sẽ không”.
" Khốn kiếp, ông đây là trai thẳng có được không!”
Khí thế Phó Vực không đủ, âm điệu lại không tới, còn vươn thẳng eo, Trần Lâm Dụ lười phải để ý tới anh ta, anh ôm ngực không nhịn được ho khan hai tiếng.
“Đau lắm sao?”, Phó Vực thấy anh không được khoẻ cũng ngừng ồn ào, nhìn anh lo âu nói: “Thân thể của cậu từ sau vụ tai nạn xe hơi đến nay không còn như trước, những tên lâu la đầu đường đó sao có thể làm tổn thương tới cậu?”
Trần Lâm Dụ điềm tĩnh đáp: “Chỉ là bị đánh một lúc, không nghiêm trọng tới vậy…”
“Đều đã thành như vậy rồi còn không nghiêm trọng?”
Phó Vực vươn tay chọc chọc vào vết xanh tím trên gò má anh khiến Trần Lâm Dụ đau tới run rẩy lông mày, khẽ hít một tiếng trừng mắt nhìn anh ta.
“Tôi nói này, có phải là cậu biết ai đã ra tay đánh mình không?”, anh ta bất thình lình thốt ra câu này.
Trần Lâm Dụngước mắt nhìn: “Sao lại nói như vậy?”
Phó Vực cười xùy một tiếng: “Cậu lừa người khác nhưng lại không qua được mắt tôi.
Tuy rằng cậu không phải là một người dễ dàng sinh sự nhưng nếu sự việc đã tìm tới tận cửa, cậu cũng sẽ không né tránh.
Nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấy trận đánh đập hôm nay là cậu tự chuốc lấy”.
Hà Chiếu đã tỉ mỉ thuật lại mọi tình tiết của sự việc cho Phó Vực nghe, dù suy xét thế nào anh ta cũng đều cảm thấy không bình thường, cho dù một người tiếc thời gian như vàng bạc như tổng giám đốc Trần bỗng nhiên hóa thành một thiếu niên văn nghệ đa sầu đa cảm chạy tới bên đường, hay là tự bản thân anh không cho Hà Chiếu cùng vệ sĩ đi theo, sau đó là việc đi vào trong con hẻm sâu.
Cùng xuất thân từ quân đội, thân phận của Trần Lâm Dụ lại đặc biệt, không ai hiểu rõ hơn Phó Vực về tính cảnh giác của anh, cho dù bị người khác sử dụng chiêu bài hèn hạ cho vào bao tải, vậy cũng không đến mức một chút sức lực sót lại để vùng vẫy cũng đều không có.
Trừ khi anh rõ ràng biết phía trước là một cái bẫy nhưng vẫn cố tình nhảy vào, chơi trò ‘biết trên núi có hổ vẫn hướng núi hổ mà đi’.
Trần Lâm Dụ uể oải nâng mắt: “Bản thân tôi không có chuyện gì lại đâm đầu vào để người khác đánh, tôi rẻ rúng lắm sao?”
“Đương nhiên ngày thường cậu sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc này, nhưng thời điểm bất thường thì không chắc.
Tôi thế nhưng nghe nói tối nay cậu lại bị Hà Nam từ chối rồi phải không”.
Phó Vực cười trên nỗi đau của người khác: “Con người ấy à, trong tình huống đi vào ngõ cụt sẽ đập nồi dìm thuyền, tìm được đường sống trong chỗ chết.
Chiêu khổ nhục kế này của cậu ông đây trước đó cũng từng chơi qua rồi, còn khá quen thuộc đó”.
Trần Lâm Dụ đáp dửng dưng: “Nếu đã như vậy thì đừng chó chê mèo lắm lông nữa”.
" Ôi trời, vậy mà bị tôi đoán trúng à?”
Phó Vực nghe ra trọng điểm trong lời nói của anh lập tức không trấn tĩnh nổi nữa: “Cậu có phải kẻ ngốc không vậy, vì níu kéo tình yêu với Hà Nam mà liều lĩnh cả tính mạng như vậy! Cậu không sợ bản thân bị đánh tới chết sao!”
Trần Lâm Dụ khinh thường đáp: “Chỉ dựa vào mấy tên lâu la đó cũng muốn cướp được mạng của ông đây”.
Nhìn mặt mũi bầm dập của Trần Lâm Dụ.
Phó Vực thở dài lắc đầu: “Quả nhiên đàn ông thông minh đụng tới oan gia IQ cũng sẽ thụt giảm xuống số âm mà”.
Oan gia…
Trần Lâm Dụ nghiền ngẫm hai chữ này, cảm thấy nó rất thích hợp để hình dung cảm giác mà Hà Nam mang lại cho mình.
Cho dù việc biết được rằng cô đã yêu thầm anh suốt mười năm, hay vô thức nhận ra bản thân thích Hà Nam đều lật đổ mọi nhận thức của anh về tình yêu, anh từng cho rằng tình cảm là bầu bạn, không có cái gọi là kìm lòng không đậu, đó đều là do những nhà thơ chủ lụy tình quan nghĩ ra mà thôi.
Nhưng khi thực sự lĩnh hội được anh mới biết loại không cầm nổi lòng đó là loại cảm giác bất lực như thế nào.
Sau khi Trần Lâm Dụ tỉnh lại, cảnh sát cũng cử người tới một chuyến muốn nghe lí do từ người bị hại là anh, chẳng ngờ Trần Lâm Dụ lại nói đây chỉ là một sự hiểu lầm không có gì nghiêm trọng nên đã hủy bỏ báo án.
Sau khi tiễn cảnh sát rời đi, Phó Vực liền hỏi Trần Lâm Dụ: “Cậu biết người đánh mình là ai à”.
" Không khó đoán”.
Phó Vực nhíu mày, đột nhiên nhớ tới câu ‘sẽ cho anh một lời giải thích’ của Hà Nam, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng: “Là Quyền Dạ Khiên?”
Đôi mắt tĩnh mịch của Trần Lâm Dụ híp lại: “Hẳn là anh ta”.
……
Thủy Vân Gian.
Bạch Lộc Dư một đường này vẫn luôn chặn Hà Nam lại: “Được rồi được rồi bé sáu à, chuyện có gì to tát đâu, đừng tức giận nữa…”
“Tránh ra!”, gương mặt Hà Nam tái mét, cô vung chân đạp tung cánh cửa phòng riêng, bên trong đủ loại ‘oanh ca yến hót’ đang nô đùa vây quanh Quyền Dạ Khiên, cánh cửa bất ngờ bị đá mở như vậy khiến họ hoảng sợ một hồi, bầu không khí náo nhiệt trong nháy mắt cũng yên tĩnh lại.
Hà Nam nhìn chằm chằm Quyền Dạ Khiên đang ngồi thoải mái trên ghế sofa, lạnh lùng ra lệnh: “Các người, ra ngoài”.
Các cô gái đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Quyền Dạ Khiên nhưng chỉ thấy anh ta vươn tay vặt một quả anh đào bỏ vào miệng mà không lên tiếng, khiến bầu không khí càng thêm cứng ngắc.
Bạch Lộc Dư không biết làm sao vuốt trán, vẫy tay ra hiệu cho các cô gái ra ngoài trước, vừa đóng lại cửa vừa nói: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh nhau”.
Lời này vừa vang lên, Hà Nam đã vung nắm đấm bổ về phía Quyền Dạ Khiên.
“Quyền Dạ Khiên, anh làm việc tốt lắm”.
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ.
.
thả cho em like ???????? nhé.