"Anh đi về đi...!anh nhiều chuyện quá."
"Anh cũng bị chửi là 'đồ đàn bà' mà..."
"..."
Tạ Tương giật giật khóe môi gượng cười rời đi, trái tim anh cũng rất đau đấy, thật là một sự sỉ nhục lớn dành cho anh mà.
Làm bộ thương tâm quay về phòng, Tạ Tương liền ôm trái tim ẩn ẩn đâu gọi cho ông xã nhà mình kể lể.
Những lời Tạ Tương nói hắn đều nghe được, không bỏ sót một chữ nào còn nắm được trong tâm trong chuyện này chính là Hạ Nghiên hôm nay ra ngoài chơi bị bắt nạt, người kia còn mắng cô.
Nghĩ đến thôi Trần Duật đã thấy khó chịu rồi, mà ban nãy Hạ Nghiên còn cắt ngang lời Tạ Tương nói không muốn để cậu ta nói hết, cái cô nhóc này là muốn che giấu đi chứ gì?
Hắn không lên tiếng chỉ nhìn cô chằm chằm, cái nhìn của hắn quá mức doạ người khiến Hạ Nghiên có chút sợ, cô cúi gầm mặt hai tay cuộn lại với nhau nhỏ giọng nói:
"Thật...!thật ra cũng không sao cả."
"Nghiên Nghiên vẫn bình thường mà..."
Nói đặng cô liền ngẩng mặt lên, khóe mắt hồng hồng biểu cảm đáng thương nói tiếp:
"Chồng...!anh...!anh giận Nghiên Nghiên sao?"
Trái tim hắn lập tức bị cô thuần hóa, hắn làm sao có thể tức giận cô cho được.
Bảo bối hắn cưng chiều trên tay, đột nhiên bị người khác bắt nạt hắn còn hận không thể nghiền nát cái tên đó ra thành trăm mảnh chứ nói gì đến việc giận dỗi với cô.
Hắn chỉ cảm thấy bản thân mình hơi chảnh mảng việc bảo vệ cô như vậy, hắn quên mất vẫn sẽ có người lợi dụng lúc này mà tổn thương cô.
Bước đến hai bước, Trần Duật cúi thấp người ôm cô vào lòng buồn rầu nói một câu:
"Thật xin lỗi...!là anh không bảo vệ được em, khiến Nghiên Nghiên ủy khuất rồi."
Sống mũi cay cay, cô bây giờ thật muốn khóc.
Trái tim xuất hiện một lớp băng mỏng cũng vì lời nói của Trần Duật làm cho tan chảy, ấm nóng và sống trở lại.
Không nhịn được cảm giác cuồn cuộn trong lòng mình, Hạ Nghiên sụt sùi ôm lại hắn nghẹn ngào nói.
"Không...!không sao mà."
"Nghiên Nghiên không muốn...!gây thêm rắc rối cho chồng."
"Nào có rắc rối, Nghiên Nghiên đối với anh là trên hết.
Cho nên có chuyện gì hãy nói cho người đàn ông của em biết được không?"
Trần Duật vừa nói vừa vỗ lên lưng an ủi cô, nhận thấy cô đã ngừng khóc hắn mới kéo cô ra cúi thấp đầu dịu dàng hôn lên khóe mắt đã đỏ hồng lên vì khóc, dịu dàng trân trọng từng chút một cũng bởi vì hắn yêu cô quý trọng còn hơn sinh mạng của chính mình.
Không biết từ bao giờ Hạ Nghiên đối với hắn đã trở thành duy nhất trong tim, là một người không thể nào từ bỏ được, Hạ Nghiên từ một cô gái không thân thuộc trong cuộc đời hắn sau này lại là điểm yếu duy nhất của hắn.
Đôi mắt được hắn hôn lên, nhấm nháp từng chút từng chút một, hàng mi cô khẽ rung nhắm chặt hai mắt mặc cho hắn làm gì thì làm, nụ hôn từ từ rơi xuống trên cánh môi mềm mại, nụ hôn này khác với mọi khi, hắn dịu dàng, ân cần nhấm nháp cứ như sợ làm cô đau.
Trao nhau cái hôn đầy tình yêu, môi lưỡi giao nhau triền miên đến mặt đỏ tai hồng phải đến lúc cô dường như không còn chút dưỡng khí nào thì Trần Duật mới buông ra, gục mặt lên hõm cổ cô mà hít thở bình ổn lại tâm trí.
"Anh yêu em."
Hắn khàn giọng nói, giọng nói khàn đục đầy yêu thương.
hạ Nghiên cười khúc khích, hơi thở còn chưa ổn định hẳn, cô mím môi đỏ mặt đáp:
"Nghiên Nghiên yêu anh."
"Nhất trên đời."
Dụi dụi mấy cái Trần Duật mới chịu đứng lên, hai bàn tay đặt trên má cô xoa xoa mấy cái, hắn cười nói:
"Nhớ lần sau có chuyện gì phải nói ra biết chưa?"
"Anh là chồng em chuyện gì cũng không biết hết, anh cảm thấy rất buồn đấy."
Cái đầu nhỏ trước mặt gật gật liền tục, cô dụi đầu vào lòng bàn tay của hắn ngoan ngoãn đến trái tim hắn cũng cảm thấy dịu lại.
Trần Duật quay trở về phòng để tắm rửa, Hạ Nghiên như chiếc đuôi nhỏ chạy theo lấy áo quần cho hắn còn giúp hắn cởi cúc áo, cô như người vợ hiền sau khi chồng đi làm về, nếu có thêm một đứa con nữa thì thật tốt, Hạ Nghiên lúc đó sẽ là người vợ hiền chờ hắn đi làm về cùng nhau chơi đùa với đứa nhỏ hoặc là đứa nhỏ sẽ được bà nội bà ngoại chăm hai người bọn họ sau khi đi làm về sẽ qua đó đón con về.
Vừa nghĩ thôi Trần Duật đã cảm thấy cuộc sống như vậy thật hạnh phúc.
Lúc trước Trần Duật còn nghĩ Hạ Nghiên đang bị bệnh sợ là không thích hợp để mang thai, hắn lo cô sẽ thêm cực nhọc với đứa trẻ cho nên vẫn luôn cho cô dùng loại thuốc tránh thai đặc biệt kia, nhưng bây giờ có lẽ không cần dùng thuốc nữa rồi...
Hắn nhìn cô, cái nhìn chòng chọc của hắn khiến cô ngơ ngác Hạ Nghiên mở to hai mắt nghi ngờ hỏi:
"Có...!có chuyện gì sao?"
Môi bạc mím thành một đường thẳng, Trần Duật nhìn đôi mắt biết nói của cô im lặng mấy giây cuối cùng cũng mở miệng:
"Nghiên Nghiên có muốn làm mẹ không?"
"Chúng ta cùng nhau tạo em bé nhé?"