"Muốn ngủ với vợ tôi?"
"Cậu lấy can đảm ở đâu vậy Liễu thiếu gia?"
Chất giọng lạnh như băng bên trong tựa như còn mang theo hàng vạn mũi dao sắc bén bắn thẳng về phía Liễu Đồng khiến hắn ngoại thương nội thương đều mắc phải.
Khốn kiếp!
Ánh mắt kia khiến khiến Liễu Đồng cảm thấy khó chịu, một cỗ áp bức xông đến khiến hắn nhăn mày vì khó chịu, nhưng bản chất công tử vốn có của hắn đã ăn sâu vào máu rồi làm sao có thể vì chút áp bức này mà khiến mình thua thiệt được và cũng có lẽ do hắn suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm cho nên chẳng thể nhớ Trần Duật là ai.
Liễu Đồng đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Duật, cười khinh thường:
"Mày là chồng cô ấy?"
"Thằng chó chết như mày dám uy hiếp tao sao?"
Mạnh miệng cộng ngu dốt!
Chỉ có một kết cục...
Trần Duật nhếch môi cười nhìn Liễu Đồng, đúng là cha nào con nấy chẳng ra cái thể thống gì, chẳng hiểu tại sao lúc trước Trần gia lại lựa chọn công ty nhà họ Liệu làm đối tác làm ăn nữa, sai lầm thật.
Liễu Đồng bị cái khí thế bức người kia của Trần Duật khiến cho khiếp sợ, người đàn ông đối diện cũng chẳng lớn hơn hắn là bao, vậy mà có thể khiến người khác rùng mình sợ hại chỉ bằng một ánh mặt.
Nói không điêu chứ thật sự Liễu Đồng bị doạ cho sợ thật đấy.
Trần Duật vốn đã ghét cay ghét đắng những ai họ Liệu rồi, nếu không xuất hiện hắn sẽ nhắm mắt cho qua nhưng đây là người nhà họ Liễu tự tìm đến, không thể trách hắn được.
Chỉ biết ăn chơi đàn đúm, Liễu Châu đúng là chẳng làm được gì ngoài gái gú bồ bịch.
Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường bắn thẳng đến nơi Liễu Đồng đang ngồi.
Động tĩnh phía trên này không hề bé, mà Liễu Đồng lại la oai oái nạt nộ các kiểu thu hút không ít sự chú ý, lúc này người ở phía trong quan sát nãy giờ cũng phải ra mặt giải quyết.
Giọng hắn lắp ba lắp bắp vang lên, Tề Hạo là quản lý nơi này tất nhiên phải đứng ra giải quyết.
"Có chuyện gì vậy?"
Hắn bước đến đụng mặt với Trần Duật liền gật đầu chào:
"Chủ tịch Trần...!có chuyện gì sao?"
Bộ dạng quen thuộc không hề lạ lẫm của Tề Hạo đối với chồng mình khiến Hạ Nghiên kinh ngạc.
Này là, quen nhau sao?
Cô đưa mắt nhìn hắn như đang tìm tòi đáp án trên người hắn, chỉ tiếc là không tìm ra được.
Ách!
Rất giống quen nhau đó nha.
Trần Duật còn nhếch môi cười đáp lại Tề Hạo, rất giống với kiểu bạn cũ lâu ngày gặp lại nhau vậy.
Trong lòng sinh ra nghi hoặc cùng với một chút lo lắng.
Cô đến đây là để thuê Tề Hạo điều tra về Trần Khải nếu hai bọn họ quả thật quen nhau thì chuyện này khó xử lắm đó, dù sao cũng là âm thầm lén lút điều tra, nếu Tề Hạo nơi cho Trần Duật biết...
Đăm chiêu nhìn Trần Duật, thấy hắn ngoài cay cú không vui nhìn Liễu Đồng thì chẳng có gì.
Hôm nay Liễu Đồng coi như may mắn, hắn là khách quen của quán nên được Tề Hạo ra mặt xin lỗi và giải quyết thay.
Trần Duật cũng không lên tiếng có lẽ hắn đang suy nghĩ tính toán điều gì đó.
Lúc Hạ Nghiên bị hắn kéo tay để rời đi, cô cắn môi nhìn Tề Hạo ở phía sau lưng.
Thấy cô rề rà mãi không chịu đi, mắt hắn hếch lên nghiêm mặt nhìn cô:
"Còn có chuyện gì sao?"
Giọng nói của Trần Duật vang lên, cô giật mình nhìn hắn cười trừ đẩy đẩy cánh tay hắn ra rồi nói:
"Anh chờ em một chút."
Nói đặng liền bước nhanh đến chỗ của Tề Hạo ngoắc tay với hắn, Tề Hạo cũng không suy nghĩ nhiều mà đi theo, đến một góc mà Trần Duật không thể thấy được, Hạ Nghiên mới nhỏ giọng nói:
"Chuyện tôi thuê anh điều tra đừng nói với ai hết, biết không?"
Tề Hạo cười cười gật đầu:
"Hạ tiểu thư yên tâm, ở chỗ chúng tôi luôn luôn giữ bí mật về khách hàng của mình."
An tâm gật đầu, Hạ Nghiên lúc này mới xoay người rời đi.
Nhìn vợ mình bước đến thầm thì to nhỏ với tên đàn ông khác khiến Trần Duật không khỏi bức bối trong người.
Hắn muốn tiến lên kéo cô lại, nhưng lại không dám làm thế, sắc mặt lúc này tệ đến mức khiến người xung quanh có chút sợ hãi.
Trần Duật nhìn đăm đăm về phía cô rời đi, một giọng nói của đàn ông truyền đến tai có chút quen thuộc, giọng nói này...
Hắn nghiêng đầu nhìn, liền thấy Trạch Huân ngồi cách đó không xa.
Người này hắn nhớ rõ, tên đàn ông muốn tiếp cận vợ hắn, hắn không quên cho được.
Xem ra, hôm nay Nghiên Nghiên cũng gặp têm này.
Bình giấm trong lòng vỡ tan tành, hắn mang tâm trạng tệ hơn chữ tệ cũng cô quay về, trên xe im lặng không nói một lời.
Không khí xung quanh ngột ngạt khó chịu, Hạ Nghiên ngồi yên chẳng dám nhúc nhích, cô có chút chột dạ cộng thêm biểu cảm lạnh như băng của hắn nữa làm cô hoang mang không ngừng.
Chọt chọc cánh tay hắn thấy hắn chẳng thèm đoái hoài gì đến mình cô thầm kêu một tiếng: Toi rồi!
Lại khều khều cánh tay hắn, Hạ Nghiên nhỏ giọng kêu:
"Chồng ơi."
"..." Đáp lại cô là một mảng im lặng có thể giết chết một người nào đó.
Cắn cắn môi dưới, ánh mắt vô tôi long lanh ngập nước, giọng lập tức khàn khàn nom vừa đáng thương vừa đáng yêu.
"Anh giận em sao?"
"Ông xã, là Mộ Tịch dụ dỗ em đến đó, em hoàn toàn không biết gì hết."
Vì một vài lý do, mà tạm thời mình sẽ ngừng viết truyện này.
Phía dưới mình sẽ tóm tắt lại nội dung phần còn lại cho mọi người đọc nhé.
Sau khi Hạ Nghiên thuê người điều tra về Trần Khải, kết của đúng như cô dự đoán, người đứng phía sau vụ án năm đó không ai khác chính là người anh họ này.
Hạ Nghiên vốn còn ôm một chút hi vọng rằng đây chỉ là suy đoán của mình, nhưng khi cầm bằng chứng mà bên Tề Hạo giao đến cô không tài nào có thể chấp nhận được sự thật này, đắng đo suy nghĩ thử xem có nên nói cho Trần Duật biết không thì lúc này người mà Trần Duật phái đi điều tra về Trần Khải cũng đã có tin tức, đáp án của hắn cũng giống của Hạ Nghiên, tất tần tật về những chuyện mà Trần Khải đã làm.
Phải mất một thời gian Trần Duật mới có thể chấp nhận được sự thật này, người mà anh vốn cho là tốt bụng, hiền lành lại chính là người luôn luôn muốn hãm hại anh.
Trần Khải là con sói đội lốt người hắn đã có thể che giấu âm mưu của mình bao nhiêu năm đúng là không dễ đối phó, cũng vì vậy mà Trần Duật và Hạ Nghiên phải chuẩn bị thật kỹ càng.
Với sự thông minh của mình cùng sự giúp đỡ của bạn bè hai người và ánh hào qua của nhân vật chính che chở, cuối cùng hai người đã đánh bại được Trần Khải, tống hắn vào tù, lần này may mắn thay không một ai xảy ra nguy hiểm, cô cũng không rơi vào tình cảnh nguy hiểm như năm đó nữa.
Những người liên quan vụ việc năm đó cũng không chỉ có Trần Khải và Trần Nhậm mà còn có sự hợp tác của các đối thủ của Trần Duật, bọn chúng lần lượt từng người mất hết tất cả trả giá đúng với sai lầm mà mình đã làm ra.
Cho đến khi kết thúc, Trần Duật vẫn không thể hiểu được vì sao một người tốt với hắn như Trần Khải lại có thể làm ra được chuyện đó.
Sau 1 năm ở tù, Trần Khải muốn gặp Trầm Duật, bộ dạng của Trần Khải lúc này so với lúc trước không khác là bao, chỉ có gầy hơn, phờ phạc hơn.
Đối mặt với Trần Duật lúc này hắn mới nói ra hết nỗi lòng mình.
Từ bé đến lớn, tuy rằng hắn cũng được ông bà nội yêu thương nhưng so với tình thương dành cho Trần Duật thì hoàn toàn kém xa, mỗi lần hắn bị thương sẽ không ai lo lắng vì cho rằng hắn lớn rồi kêt cả bố mẹ hắn cũng vậy, nhưng còn Trần Duật thì khác, luôn được yêu thích, luôn luôn được quan tâm, hắn ganh tị, hắn không cam tâm, vì muốn được để ý mà hắn nổ lực hơn, cùng ra sức che chở bảo vệ Trần Duật hơn múc đích cũng chỉ để người lớn chú ý.
Hắn vì lòng đố kị với em họ mà làm ra những chuyện này, suy cho cùng cũng là người đáng thương cũng đáng trách.
Đều là do người lớn không chia sẻ tình yêu công bằng nên mới khiến cho trẻ nhỏ, con cái mình đi vào con đường sai lầm.
1 năm sau đó nữa, Trần Khải tự sát kết thúc sinh mạng của mình bằng chính thứ thuốc mà hắn tạo ra mục đích là muốn giết Trần Duật.
1 năm sau cái chết của Trần Khải, cuộc sống cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo như trước.
Hạ Nghiên song mang thai một nam một nữ đặt tên là Trần Dực - Trần Hạ Niên, Mộ Tịch kết hôn với Ngạo Lãng, 1 năm sau Mộ Tịch cũng sinh cho Ngạo Lãng một cô nhóc khấu khỉnh đặt tên là Ngạo An Nhiên.
Tóm tắt khác:
Trần Khải sau khi biết mọi chuyện đã bị Trần Duật và Hạ Nghiên tra ra được liền không kiêng dè nữa mà bắt cóc Hạ Nghiên.
Lâu nay hắn đã chế tạo một loại thuốc mà khi đi vào trong cơ thêt sẽ khiến người đó đau đớn đến chết, hạn vì sự ganh tị với tình cảm mà bọn họ có được mà trở nên mất hết lý trí, quả thật không đáng.
Hạ Nghiên bị bắt cóc, trên người không nơi nào là lành lặn, hết thảy đều do Trần Khải mất hết lý trí gây ra.
Còn về phía Trần Duật, hắn ôm tâm trạng thấp thỏm lo âu phối hợp với cảnh sát và bạn bè của mình ra sức tìm cô.
Trần Khải muốn Trần Duật đến đây hắn sẽ tha cho Hạ Nghiên nhưng nếu Trần Khải phát hiện có người đi theo Hạ Nghiên chắc chắn sẽ chết.
Vốn lo lắng cho an nguy của cô Trần Duật muốn đi một mình nhưng sau cùng lain được cảnh sát sắp xếp chu toàn theo sau bảo vệ.
Cứ ngỡ như vậy sẽ không sao nhưng cuối Trần Khải lại biết hết thảy, trước con mắt của Trần Duật hắn đã tiêm thứ thuốc mà mình chế tạo ra vào người cô, cùng lúc đó hắn cũng bị bắn chết.
Trần Khải chết, trên khoé miệng rỉ máu xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Bởi vì trước khi chết hắn đã kịp khiến cho Trần Duật và Trần gia nữa đời sau sống trong đau khổ dằn vặt.
Thứ thuốc kia khiến Hạ Nghiên sống không bằng chết, từng cơn đau dằn vặt cô từng ngày từng giờ.
Nhìn thấy cô như vậy khiến Trần Duật quả thật như rơi xuống vực sâu, hắn chăm sóc cô không rời nữa bước, đến mức ngã quỵ vẫn không muốn rời cô.
Thứ thuốc này không có thuốc chữa, Ngạo Lãng cùng các giáo sư nghiên cứu thuốc giải cùng lắm chỉ có thể giảm bớt cơn đau nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ có một chữ: Chết.
2 năm sau, Hạ Nghiên mất đến cuối cùng vẫn kịp nói câu "Em yêu anh!" với hắn.
Chỉ mong rằng kiếp sau có thể tiếp tục ở bên anh một lần nữa và lâu hơn kiếp này.
1 năm sau khi Hạ Nghiên qua đời, Trần Duật vì trầm cảm cũng tự sát đến thế giới bên kia gặp cô.
Ngay cô mất, mưa dông kéo đến như đang khóc thay cho hắn.
Ngày hắn mất, trời âm u ảm đạm.
Hẹn em kiếp sau, Hạ Nghiên - Trần Duật!
Thật lòng xin lỗi các độc giả đã chờ đợi truyện của mình rất nhiều, mình không thể viết được truyện này nữa ấy, phía trên coi như là phần cuối truyện của mình dành cho các bạn.
Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện này của mình nhé.