Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài Ác Ma - An Thư Mạn

Ngay tức khắc, anh ôm chặt lấy người cô xoay về hướng khác. Bởi vì trong tay còn có cô nên hành động của anh không kịp, cánh tay ôm cô đã bị xẹt qua một đường.

Tuy thế nhưng khuôn mặt anh không biến sắc. Tên kia vẫn cầm dao tiến đến một lần nữa. Bàn tay to lớn dễ dàng chụp lấy cổ tay hắn ta, bẻ vòng một cái, có thể nghe rõ ràng tiếng xương vỡ nứt. Hắn đau điếng hét lên, con dao cũng vì thế mà rơi xuống đất.

Trong tay Lâm Dục Thần vẫn còn ôm chặt Nhan Tiêu Tiêu, một tay còn lại tung cú đấm mạnh mẽ vào mặt tên cầm đầu. Hắn ngã nhào xuống đât anh vung chân đá từng cước mạnh bạo.

Tên kia hét lên inh ỏi cầu xin, miệng phun một ngụm máu lớn, Lâm Dục Thần vẫn không buông tha, đá vào bụng hắn đến ngất đi.

Những tên thuộc hạ còn lại đã sớm chạy mất dép từ lâu.

Nhan Tiêu Tiêu sợ gãi vẫn ông chặt anh một lúc, nhìn vết thương trên cánh tay anh, đau lòng khóc nức nở.

"Anh chảy máu rồi! Chắc đau lắm đúng không?"

Anh cong môi cốc vào đầu cô một cái.

"Ngốc! Em nhìn mặt tôi có giống bị đau không?"

Nhưng cô vẫn lo lắng nhìn chầm vào vết thương, từng giọt máu đỏ thẩm rơi xuống, thâm tâm ngứa ngáy vô cùng.

"Nhưng máu ra nhiều như vậy là không được! Chúng ta ghé tiệm thuốc mua dụng cụ sơ cứu vết thương đi!"

Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, lòng anh vô cùng ấm áp, liền dắt tay cô vào trong lấy xe.


Lâm Dục Thần chạy xe một lúc dừng trước hiệu thuốc, Nhan Tiêu Tiêu dành mua dụng cụ sơ cứu cho anh, cô nhanh chóng ra khỏi xe.

Nhìn bóng dáng bé nhỏ của cô, khóe môi nghiêm nghị chợt cong lên một đường cong tuyệt đẹp.

Tiểu Yên! Anh biết em chính là bảo bối của anh. Tuy không biết nguyên nhân nào em đã quên đi anh nhưng anh sẽ tìm mọi cách khiến em nhớ lại, từng có người em coi như sinh mệnh, quấn quít không rời, một người em xem trọng nhất trong lòng mình.

Tầm chừng 15 phút sau, Nhan Tiêu Tiêu từ trong hiệu thuốc đi ra, trên tay cầm một đống dụng cụ cứu thương, cô ngồi vào ghế phụ lái nói với anh.

"Tôi băng bó cho anh nhé!"

Lâm Dục Thần gật đầu, đưa cánh tay về phía cô. Nhan Tiêu Tiêu xé một miếng bông gòn chầm chậm lau đi vết thương cho anh, động tác vô cùng nhẹ nhàng khiến anh chẳng cảm thấy đau gì cả, ngược lại còn ấm áp trong lòng. Bên tai lại nghe được giọng nói ngọt ngào của cô.

"Cũng may vết thương không sâu lắm!"

"Ừm!"

Anh đáp lại một tiếng, đôi mắt dịu dàng vẫn dáng chặt khuôn mặt của cô.

Ngẩn đầu nhìn Lâm Dục Thần chẳng chút thay đổi gì, Nhan Tiêu Tiêu nhíu mày.

"Anh không đau sao?"

Anh khẽ lắc đầu.

"Không đau!"

Cô to mắt cảm thán, muốn bao nhiêu ngưỡng mộ liền có bấy nhiêu ngưỡng mộ.

"Lâm tổng! Tôi chưa từng thấy ai lợi hại như anh hết. Một mình đối chọi với mười lăm tên côn đồ chẳng hề hấn gì. Bị thương mà chẳng than lấy một lời, thật quá lợi hại rồi!"

Những lời cô nói không một chữ nào là phóng đại cả. Lúc nảy cô nhìn anh đánh nhau nhanh gọn như phim hành động, ôm cô trong người xoay mòng mòng vẫn dễ dàng hạ gục tên cầm đầu trong chớp mắt. Cô lại tiếp tục nói say mê toàn bộ những gì trong lòng mình, trong mắt cô bây giờ, anh như là một siêu anh hùng.

Lâm Dục Thần chỉ biết nhếch môi cười, bây giờ anh đã có một fan siêu to bự trước mặt.

"Xong rồi!"

Cô mỉm cười với anh, ái ngại nói.

"Xin lỗi! Vì chuyện của tôi mà anh bị liên lụy. Nếu không có anh chắc tôi đã bị chúng...làm gì cũng không biết!"

Nhan Tiêu Tiêu cúi mặt buồn bã, cô không biết nếu hôm nay không có anh đi cùng, cô sẽ ra sau nữa, nghĩ đến cảnh bị chúng hành hạ, cưỡng hiếp, cô đã thấy vô cùng hoãn sợ rồi.


Cảm nhận bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên đầu mình, cô chớp chớp mắt nhìn anh không rời.

"Ngốc! Chúng ta là bạn bè mà, em xin lỗi cái gì?"

Thấy bản thân quá tự nhiên anh thu tay về sau đó nhìn đồng hồ tiếp tục nói.

"Bây giờ đã 11 giờ khuya, để tôi đưa em về!"

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên con đường lớn. Đến nơi, Lâm Dục Thần nói lời tạm biệt với cô, Nhan Tiêu Tiêu do dự một lúc, sau đó mở lời.

"Trời đã khuya, hay là anh ở tạm nhà tôi đi! Tay của anh đang bị thương, lái xe suốt không tốt!"

Lâm Dục Thần đã láy xe cả nửa tiếng đồng hồ, tay còn bị thương, chắc chắn là rất mệt. Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng có lỗi, vì mình mà anh mới như vậy.

Anh nhẹ lắc đầu.

"Không cần đâu! Tôi lái xe một lúc nữa sẽ đến khách sạn thôi!"

"Anh ở khách sạn nào?"

"Ceramic!"

Cô lập tức ngăn cản.

"Ở nơi đây đi đến đó nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng. Lâm tổng! Anh ở đây một đêm đi, tôi không thể để anh cứ như vậy mà chạy xe suốt nửa tiếng đồng hồ được. Nhỡ có chuyện gì thì phải làm sao?"

Anh bật cười thành tiếng.

"Em cảm thấy tôi yếu đuối như thế?"


Cô khó chịu nhăn mặt kéo cánh tay không bị thương của anh lắc qua lắc lại.

"Mặc kệ anh có yếu đuối hay không, anh phải ở lại đây một đêm. Đi mà, Lâm tổng!"

Trước sự này nỉ lì lợm của Nhan Tiêu Tiêu. Anh bất đắc dĩ đồng ý.

"Được rồi!"

Cô vui ra mặt.

"Tốt quá rồi, đi vào thôi!"

Cô kéo tay anh ra khỏi xe, Lâm Dục Thần vẫn không động đậy, cô khó hiểu.

"Đừng nói anh đổi ý nha! Nói rồi là phải làm!"

"Nếu ba em thấy con gái dẫn một người đàn ông lạ vào nhà thì sẽ như nào?

Nhan Tiêu Tiêu cứng người. Sao nảy giờ cô không nghĩ đến? Ba cô là một người hiền lành nhưng mà ba cũng vô cùng nghiêm khắc với chuyện riêng tư của cô. Đột nhiên dẫn một người đàn ông về nhà thì ba sẽ phải ứng như thế nào?

Cô nghĩ ngợi một lúc sau thở dài.

"Mặc kệ đi! Tôi sẽ giải thích với ông ấy, đi thôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận