Trong thư phòng, Lâm Dục Thần chăm chú với chiếc điện thoại, như là anh đang xem gì đó, trên khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như thường, sau đó liền gửi đoạn video mới xem cho một số lạ rồi tập trung xử lí đống văn kiện trên bàn.
Sau vài phút đồng hồ, điện loại reo lên, anh không thèm nhấc máy.
Một cuộc, hai cuộc rồi ba cuộc, tiếng chuông gần tắt đi anh mới nhìn tới chiếc điện thoại, đôi tay thon dài chậm rãi bắt máy.
Bên kia lập tức vang lên giọng nói tức tối: "Thằng chó! Mày dám cưỡng hiếp con gái tao, mẹ nó, tao giết mày!"
Anh nhếch môi, không nhanh không chậm cất lời: "Ồ ông trùm khét tiếng trên thương trường mới đó mà đã hét lên như thế rồi! Ông nhìn xem con gái cưng của ông có giống là bị cưỡng hiếp hay không? Rõ ràng cô ta rất thỏa mãn đó chứ?"
"Mẹ kiếp! Im cái mồm chó của mày lại! Lâm Dục Thần! Đợi tao về nước sẽ bắn nát sọ mày, thằng chó!"
Ông ta bây giờ vô cùng nóng giận, con gái yêu gái quý của ông đã bị Lâm Dục Thần làm chuyện đòi bại. Hắn ta ở Thái Lan bây giờ mới biết tin tức này, do anh đã bắt người của hắn mỗi ngày báo cáo rằng Dương Khiết Yên vẫn ở nhà vô cùng bình thường, bây giờ anh ngang nhiên gửi cái video này đã khiến cho lửa trong người ông ta cháy vô cùng dữ dội.
"Ý của ông là con ông đã nằm dưới thân chó đấy à? À mà tôi nói này, mùi vị của Dương Khiết Yên cũng không tệ lắm, cô ta tuy ngốc nhưng vô cùng ngon miệng đó nha, có làm cô ta mấy chục lần tôi cũng không thấy chán!"
Âm thanh trong điện thoại phát ra tiếng đổ bể vô cùng lớn, Dương Kiên thét lên: "Mẹ nó, mày khôn hồn thì mau thả Tiểu Yên ra cho tao, thằng chó chết, con gái tao mà có làm sao thì mày xác định theo cha mẹ mày nằm dưới lòng đất đi! Mày với cha mẹ mày đều đáng chết như nhau!"
Dương Kiên vừa nhắc đến ba mẹ Lâm Dục Thâng thì mặc anh đã trở nên sắc lạnh, ánh mắt hiện lên tia chết chóc rõ ràng, giọng nói lạnh lùng, áp bức vang lên: "Để tôi xem ông giết tôi bằng cách nào! Bây giờ tôi bận tìm con ông làm ấm giường rồi, tạm biệt!"
"Thằng chó...."
Lâm Dục Thần tắt cuộc gọi, âm thanh đang chửi anh cũng tắt hẳn, đôi mắt anh bắt đầu chuyển sang lạnh lẽo.
"Dương Kiên! Ngày tàn của ông sắp đến rồi, tôi sẽ từ từ làm cho ông thân bại danh liệt!"
Lâm Dục Thần nhìn đồng hồ đã là 2 giờ sáng, anh gập máy tính dậy đứng lên đi về phòng.
Đi ngang phòng của Dương Khiết Yên, anh nhẹ nhàng mở cửa đi đến bên giường.
Lâm Dục Thần đưa đôi mắt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ nhắn đang ngủ say sưa trên chiếc giường.
Phải nói cô gái này có một khuôn mặt vô cùng dễ nhìn, đôi mắt mèo to tròn long lanh bình thường không thấy nữa mà đã nhắm nghiền lại lộ hai hàng mi dài cong lên, chiếc mũi cao nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi anh đào hồng hào tươi tắn hé mở.
Lâm Dục Thần cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, đôi tay khẽ miết nhẹ gò má hồng hào, anh nhỏ giọng ấm áp: "Cuối cùng tôi cũng không nở làm tổn thương em!"
Đúng vậy! Ý định ban đầu của anh là cưỡng ép, hành hạ Dương Khiết Yên để làm cho Dương Kiên đau khổ nhưng kể từ khi cô đến đây, anh chỉ có một đêm ân ái với cô, còn lại đều đối xử vô cùng tốt, anh thật sự không muốn tổn thương cô gái bé nhỏ ngốc nghếch này chút nào.
Cô như là ánh mặt trời rạng rỡ chói lóa, anh không muốn váy bẩn cô, chỉ muốn cô mãi hồn nhiên như thế, dù biết cô là con của kẻ thù mình.
___________
Một ngày mới lại bắt đầu, mọi chuyện thường ngày vẫn như vậy, Lâm Dục Thần đi làm từ sớm, Dương Khiết Yên vẫn không chịu ăn, cả sữa cô yêu thích cũng chẳng thèm uống, suốt ngày cứ ở trong phòng.
Dường như cô cảm thấy vô cùng nhớ anh, dù anh chỉ đối xử tốt với cô một lần duy nhất.
Dương Khiết Yên không chịu ăn khiến cho dì Chân vô cùng lo lắng nên đã gọi thông báo cho Lâm Dục Thần, anh không nói gì nhưng buổi chiều về vô cùng sớm liền đi lên phòng cô.
Thấy cô vẫn thơ thẩn nhìn bức hình, anh cất giọng: "Sao em không chịu ăn cơm?"
Dương Khiết Yên đưa đôi mắt tròn xoe nhìn anh, nhìn thấy vẻ mặt của anh vô cùng hung dữ, cô sợ hãi cúi đầu.
Anh ngồi xuống giường kéo cằm cô lên, để mắt cô đối diện mắt anh, anh lại dùng khuôn mặt hung dữ hỏi lại: "Sao em không chịu ăn cơm?"
Đôi mắt cô ngấn nước hiện lên tia ấm ức nói: "Yên...Yên muốn chờ anh về ăn với Yên!"
Khi nói hết câu, hàng hàng nước mắt của cô chảy xuống, chiếc mũi nhỏ nhắn đỏ hỏn hít hít trong vô cùng đáng thương.
Lâm Dục Thần nghe cô nói xong liền bật cười, hai tay đưa lên lao nước mắt cho Dương Khiết Yên rồi dịu dang ôm cô vào lòng. Thì ra cô là đang chờ anh về đút cho cô ăn, cô gái ngốc này từ khi nào đã ĩ lại vào anh như vậy?
"Được! Tôi về rồi, chúng ta cùng ăn cơm thôi, được không?"
Cô khẽ gật đầu, Lâm Dục Thần liền nắm tay dẫn cô xuống phòng ăn, cưng chiều đặt cô ngồi lên đùi mình.
Dì Chân nhanh chóng dọn đồ ăn ra rồi lui xuống, anh cất lời: "Đồ ngốc! Sao này không được bỏ bữa, biết không? Tôi đi làm cả ngày tối mới về, không thể lúc nào cũng ba bữa ở nhà đút em ăn được!"
Mặt cô bí xị, hai phá phồng lên không hài lòng, giọng nói non nớt vang lên: "Nhưng...nhưng mà Yên muốn anh đút...đút Yên ăn thôi!"
Anh cưng chiều hôn nhẹ lên cái trán trắng nõn như em bé của Dương Khiết Yên.
"Ngoan! Bỏ bữa sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, em phải giỏi, ngày mai đừng như thế nữa, nếu không tôi sẽ không bao giờ đút em ăn nữa đâu!"
Dương Khiế Yên quay mắt chỗ khác chu môi hờn dỗi, đôi mắt đỏ hoe: "Bình thường Yên còn không thèm ăn miếng nào hết, Yên có làm sao đâu? Anh là đồ lừa gạt!"
Anh xoay mặt cô lại, hai tay vuốt ve đôi má trắng mịn, cất giọng trầm ấm dịu nhẹ: "Khiết Yên! Lời tôi nói là thật đấy, ngoan nghe lời, tôi mới thương!"
Cô ngây thơ, đôi mắt tròn xoe nhìn anh chớp chớp hỏi: "Có thật không? Yên ngoan ngoãn ăn anh...anh sẽ thương Yên thật nhiều có đúng không?"
Anh mỉm cười hôn nhẹ vào đôi môi nhỏ nhắn cô một cái: "Đúng rồi!"
Sau đó liền không nhịn được, tay anh ấn vào gáy hôn cô thật sâu, chiếc lưỡi mạnh mẽ của anh liên tục trêu đùa chiếc lưỡi đinh hương mềm mại của cô.