Cỡ nửa tiếng sau đó, Nhan Tiêu Tiêu mới được Lâm Dục Thần thả tự do, cầm hộp cháo đã chuyển sang nguội lạnh khuấy khuấy vài cái đưa đến miệng anh.
Lâm Dục Thần ngoãn ngoãn ăn từng muỗng cháo cô bón cho, tâm tình vô cùng tốt.
Đột nhiên anh hỏi.
"Tiêu Tiêu! Cùng anh về Trung Quốc được không?"
Muỗng cháo chưa được đưa đến miệng Lâm Dục Thần thì ngừng lại, Nhan Tiêu Tiêu có chút không thoải mái, thẳng thừng từ chối anh.
"Không được! Lúc đó bất đắc dĩ em mới rời khỏi nhà, em không thể bỏ ba lại một mình!"
"Nhưng ba còn đang giận em, đợi đến khi ông ấy nguôi ngoai, anh sẽ đưa em trở về! Anh còn nhiều việc ở trong nước phải trở về nhưng không yên tâm để em ở một mình!"
Nhan Tiêu Tiêu vẫn không thể chấp nhận, cô cúi gầm mặt dè dặt đáp lời.
"Dục Thần! Em biết anh lo cho em nhưng mà em không thể bỏ ba lại một mình được, từ nhỏ đến lớn em chưa rời xa ba lần nào!"
Lâm Dục Thần gật đầu, cũng chẳng muốn ép cô nữa.
"Ừm! Nếu em đã muốn ở đây, anh cũng không ép buộc, sẽ ở lại cùng em!"
Nắm lấy tay anh, cô cảm thấy bản thân thật có lỗi.
"Dục Thần! Anh đừng vì em mà bỏ lỡ công việc, em đã lớn rồi, tự lập một thời gian cũng không sao, đừng lo cho em!"
Lâm Dục Thần nhất quyết không chịu, bỏ cô lại một mình thì xem như lại bỏ lỡ cô lần thứ hai.
Nhan Nghị thủ đoạn không thiếu, không biết thời gian anh vắng mặt sẽ nghĩ ra cách gì đưa tiểu bảo bối của anh đi mất, tình cảnh lại rơi vào bế tắt.
Cũng may, 5 năm trước anh hôn mê nên không phải chịu nổi đau mất đi cô một thời gian dài, nhưng nếu anh tĩnh dậy thì xác định Nhan Nghị có chạy đằng trời cũng không thoái.
Cuộc sống mà, đâu thứ gì mà dễ dàng có được, có hy sinh mới có được hạnh phúc, cũng mong những cố gắng của anh có thể đền bù bằng một tình yêu xứng đáng.
Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô gái, Lâm Dục Thần cất lời.
"Tiêu Tiêu! Hứa với anh, dù có làm sao, em cũng sẽ không buông bỏ tình yêu của chúng ta, có được không!"
Nhìn vào ánh mắt thâm tình của anh, Nhan Tiêu Tiêu vô cùng cảm động, người đàn ông này luôn bày ra một bộ mặt lạnh nhạt với người khác nhưng với cô, anh luôn dùng một ánh mắt chứa chan tình cảm.
Nhan Tiêu Tiêu ôm lấy người Lâm Dục Thần, vì sợ anh đau nên cái ôm này vô cùng nhẹ nhàng, nhỏ giọng với anh.
"Dục Thần! Cảm ơn anh đã vì em làm nhiều chuyện như thế! Em hứa với anh sau này dù có ra sao, em cũng cùng anh vượt qua khó khăn để đến bên nhau!"
Đôi tay ôm lấy cơ thể của cô gái bé nhỏ, Lâm Dục Thần vuốt ve tấm lưng của cô, không ngừng nghĩ ngợi.
Nếu cô cứ ở đây, làm sao anh lấy lại trí nhớ cho cô? Cứ như này không phải là cách hay, nhưng anh không thể ép buộc cô được.
...
________________
Vết thương của Lâm Dục Thần khá nặng nên bắt buộc phải ở đến sáng mai kiểm tra sơ lượt mới được về.
Anh và Nhan Tiêu Tiêu phải đi đến một khách sạn để ở tạm thời. Đứng trước quầy tiếp tân, Lâm Dục Thần đặt hai phòng VIP riêng, nhân viên hỏi đến căn cước của cả hai, Lâm Dục Thần đưa cho cô tiếp tân, nhìn qua Nhan Tiêu Tiêu.
"Cô ấy vừa nới chuyển nhà đến đây nhưng đã quên mất căn cước, có thể miễn cho cô ấy giấy căn cước không, tôi sẽ trả gấp đôi!"
Nhan Tiêu Tiêu to mắt đụng vào khuỷu tay anh một cái, người đàn ông này đúng là sài tiền như nước.
Cô nhân viên e ngại gượng cười lịch sự cất lời.
"Thưa anh! Vấn đề không phải ở tiền bạc, muốn đặt phòng bắt buộc giấy căn cước phải có!"
Vì thủ tục đặt phòng này cả một tuần mới thu một lần, nên họ cần có căn cước chứng minh phòng tránh khách không trả tiền mà chạy trốn, họ sẽ căn cứ theo pháp luật bắt lại.
Cho nên cô tiếp tân không có lá gan lớn để làm việc này, sau đó nói thêm.
"Tuy đặt hai phòng không được nhưng một phòng thì có thể thưa quý khách. Xin lỗi vì sự bất tiện này!"
Nhan Tiêu Tiêu mím môi suy nghĩ, nếu đã thế thì đi khách sạn nào cũng vậy, chi bằng cứ như vậy, dù sao cô và anh không phải chưa lần nào chung phòng, nhưng cũng có chút dè dặt, cô là con gái nào nói ra lời này được, bọn người kia sẽ hiểu lầm cô mất.
Lâm Dục Thần xoay người hỏi cô.
"Em thấy thế nào!"
Gật nhẹ đầu, cô nhỏ giọng.
"Ừm! Thế cũng được!"
Cả hai làm một loạt thủ tục mới nhận chìa khóa từ nhân viên rồi được đưa đến phòng mình.
Vừa vào trong, Nhan Tiêu Tiêu đã mệt mỏi rã rời nằm sấp xuống chiếc giường mềm mại thoải mái lăn lóc.
Lâm Dục Thần nhìn dáng vẻ của cô nhẹ cong môi. Cả hai vào trong mà tay chẳng có đem lấy một thứ gì, anh mở điện thoại, vào một trang bán hàng sau đó đưa cho Nhan Tiêu Tiêu.
"Em chọn đi!"
Cô nhìn vào màn hình mất mấy giây mới nghiệm ra được, cô nhận nhật lấy đặt một loạt quần áo, đồ dùng sinh hoạt cần thiết.
....