Cả hai tuần Nhan Tiêu Tiêu và Lâm Dục Thần ở trong khách sạn. Cô lúc nào cũng nhắn tin và gọi điện cho Nhan Nghị nhưng ông không hề đáp lại cô lấy một chữ, điều này làm Nhan Tiêu Tiêu rất buồn.
Có những đêm cô không ngủ được, thầm khóc vì nhớ ba. Thấy cô như thế Lâm Dục Thần chỉ biết ôm cô vào ngực lau nước mắt, nhẹ giọng an ủi khiến Nhan Tiêu Tiêu nhẹ lòng hơn phần nào.
Nhưng đã qua một thời gian lâu, Lâm Dục Thần không về nước, có khá nhiều việc phải làm.
Vì không trực tiếp xử lý được nên thông qua máy tính như họp online, xử lý văn kiện, dự án, duyệt hợp đồng...đến rất khuya mới ngủ, có khi còn thức cả đêm.
Thế nhưng tầm 9 giờ tối, anh đã ôm Nhan Tiêu Tiêu trên giường dỗ cô ngủ say rồi mới làm việc. Khi sáng cô thức dậy đều thấy anh nằm gục trên bàn bên cạnh, trong lòng cảm thấy rất có lỗi, vì lo lắng cho mình mà anh không chịu trở về, phải khổ cực như vậy.
Vừa mới vệ sinh cá nhân xong thì ngoài cửa có tiếng chuông, Nhan Tiêu Tiêu ra ngoài mở cửa nhận thức ăn sáng, cũng vì ồn ào mà đánh thức giấc ngủ của Lâm Dục Thần.
Anh khó chịu mở mắt, đầu tóc có chút rối, dưới mắt là quầng thâm mờ nhạt, con người liền đặt lên người Nhan Tiêu Tiêu nhẹ cong môi với cô cất lời.
"Thức lâu rồi à?"
Nhan Tiêu Tiêu lắc đầu, có chút buồn phiền.
"Em vừa mới thức thôi! Anh vệ sinh cá nhân đi rồi ăn sáng!"
Trở người đứng dậy, Lâm Dục Thần uể oải vươn vai một cái rồi đi đến ôm Nhan Tiêu Tiêu vào lòng, tựa cằm lên trán cô lắc qua lắc lại.
Nhan Tiêu Tiêu vỗ lên lưng anh một cái cười trừ.
"Được rồi! Anh đi vệ sinh cá nhân đi, em dọn thức ăn!"
Cúi mặt hôn lên môi cô một cái, Lâm Dục Thần như nạp được năng lượng, có cảm giác khỏe khoắn trở lại.
Cô lại đánh lên cơ thể của người đàn ông xấu xa. Tuy đã qua một tuần, vết thương của Lâm Dục Thầm đã khôi phục khá nhiều nhưng Nhan Tiêu Tiêu vẫn sợ anh đau nên cái đánh này vô cùng nhẹ, cô chu môi quở trách.
"Này! Anh chưa súc miệng đó!"
Lại thơm lên má cô một cái, anh mỉm cười.
"Em chê anh sao?"
Cô xoay mặt giấu đi miệng nhỏ đang cười tươi rối đáp lời.
"Đúng đó!"
Nhanh chân đẩy anh vào nhà tắm rồi đóng cửa lại rồi đến tủ lấy đồ cho anh thò tay đưa vào. Bỗng dưng cánh tay bị kéo mạnh, Lâm Dục Thần áp sát cô vào tường nở nụ cười giảo hoặc, cúi xuống ngửi lấy mùi hương trên chiếc cổ trắng ngần cất lời cám thán.
"Thật thơm!"
Bị cánh mũi thẳng tấp của anh cọ lên làn da cổ non mềm, Nhan Tiêu Tiêu khó chịu vùng vẫy.
"Aaa...ngứa! Thả em ra! Aaa!"
Lập tức, Lâm Dục Thần cắn nhẹ một cái rồi rời khỏi cổ cô, cánh môi dời đến môi Nhan Tiêu Tiêu mút mát cho nó sưng tấy một lúc thỏa mãn mới chịu buông tha.
Cơ thể Nhan Tiêu Tiêu mềm nhũn như động vật không xương. Hiện tại mới thấy rõ được trước mắt, một bờ ngực vạm vỡ lồ lộ. Cúc áo của Lâm Dực Thần được cởi hết phân nữa tự bao giờ.
Cô lập tức dùng tay che mắt, đỏ mặt la lên.
"Lâm Dục Thần! Anh là tên biến thái!"
Nhìn cô gái nhỏ ngượng ngùng, Lâm Dục Thần vô cùng thích thú, gỡ hai tay cô ra khỏi mặt đưa lên chiếc cúc áo chưa được gỡ bỏ thì thầm.
"Cởi cho anh đi!"
Ánh mắt né tránh cơ thể tuyệt mĩ của người đàn ông, Nhan Tiêu Tiêu cố thu tay lại.
"Cởi...cởi gì chứ! Buông em ra!"
Lâm Dục Thần cúi đầu đến mang tai đỏ rực của cô gái nhỏ thì thầm.
"Em mà không cởi, anh sẽ ngay lập tức ăn sạch em!"
Trong lòng lo sợ dữ dội, Nhan Tiêu Tiêu mếu máo muốn khóc uất ức nói.
"Anh ăn hiếp em!"
Vờ không quan tâm, Lâm Dục Thần nheo mi xấu xa.
"Sao? Em không làm!"
Nhan Tiêu Tiêu sợ hãi, bàn tay run run đưa gỡ từng cúc áo cho anh.
Từng múi bụng đẹp dần lộ trước mắt cô, Nhan Tiêu Tiêu mím môi chịu đựng.
Vốn là chỉ cần cởi ba cúc áo nữa là xong, nhưng vì cô quá khẩn trương, đến cả năm phút sau mới mở ra được.
Sợ anh lại bắt ép mình, cô nhanh chóng thu tay chạy một mạch ra khỏi phòng tắm.
Cánh môi Lâm Dục Thần nhẹ cong lên một đường cong tuyệt đẹp, bảo bối của anh thật đáng yêu!
Đến khi anh ra khỏi phòng tắm là đã gần nửa tiếng sau.
Không khí ngượng ngùng thoang thoảng, hai má của Nhan Tiêu Tiêu vẫn còn đo đỏ trong rất đáng yêu, không nói với anh một lời nào chậm rãi gấp thức ăn bỏ vào miệng.
Lâm Dục Thần cũng không muốn chọc ghẹo cô nữa, đành để cho cô yên ổn ăn. Còn bản thân thì cố ăn nhanh để còn xử lý công việc.
Khi không gian vẫn đang đấm chìm trong sự im lặng đến nổi có thể nghe được tiếng va chạm của bát đũa, đột nhiên giọng nói của Nhan Tiêu Tiêu cất lên.
"Dục Thần! Em đồng ý về Trung Quốc với anh!"
Ngưng lại động tác ăn, Lâm Dục Thần híp mắt nhìn cô một lúc rồi cất lời.
"Em chắc chắn?"
Nhẹ gật đầu thay câu trả lời, Nhan Tiêu Tiêu thở ra một hơi.
"Hiện tại cứ ở như này chẳng phải là cách hay, chắc rằng ba sẽ giận em rất lâu, mà anh còn vô số việc phải làm. Em sẽ cùng anh đến đó một thời gian, mỗi ngày sẽ nhắn tin, gọi điện cho ba em, em tin ba sẽ mau chóng nguôi giận!"
Có vẻ Nhan Tiêu Tiêu cũng không hài lòng với quyết định này của mình cho lắm nhưng vì không chịu nổi cảnh ngày nào cũng thấy người đàn ông cô yêu nằm gục trên bàn nên mới quyết định như thế.
Lâm Dục Thần vui mừng khôn siết, anh còn lo chuyện để cô trở về sẽ rất khó khăn, không ngờ Nhan Tiêu Tiệu tự dưng đồng ý.
Bỏ bát cơm xuống, ghì cô vào lòng vuốt ve, anh an ủi.
"Em đừng buồn! Đến lúc ba em hết giận, anh sẽ đưa em trở lại!"
Khóe miệng Lâm Dục Thần nhếch lên một cái nguy hiểm, đưa cô trở lại đây ư? Anh không bao giờ làm. Vì muốn Nhan Tiêu Tiêu ở cạnh bên mình không bị sự chi phối của Nhan Nghị nên đã cho người ầm thầm chặn bí mật số điện thoại của Nhan Nghị và số điện thoại của Nhan Tiêu Tiêu, tuy nhìn thấy trong danh bạ bình thường nhưng thật ra không thể liên lạc được, nhắn tin gọi điện đều không thể hiện thị.
Đối với Nhan Nghị, như thế mới đủ đối phó ông ta, Lâm Dục Thần biết cách này không ngăn nổi Nhan Nghị lâu dài, cũng may hôm nay Nhan Tiêu Tiêu đồng ý đến Trung Quốc, ván cờ đã dễ dàng lật ngược lại.