Ngay ngày hôm sau, Lâm Dục Dục Thần đã dậy thật sớm, dọn đồ đạc của anh và cô vào vali, đến khi Nhan Tiêu Tiêu thức dậy đã thấy đồ đạc gói vào hai chiếc vali to lớn.
Cô dụi mắt thức đứng dậy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, thay một bộ quần áo tươm tấc rồi cùng anh đón xe đến sân bay.
Lâm Dục Thần đặt cho cả hai một khoang hạng VIP, không cần ngồi cùng những người khác nên rất thoải mái. Nhan Tiêu Tiêu lại đánh một giấc nồng trong lòng ngực Lâm Dục Thần.
Máy bay hạ cánh xuống Giang Bắc đã là 2 giờ chiều sau đó, anh đánh thức cô dậy rồi cùng nhau rời đi.
Ngoài đường, Giang Tuấn đã có mặt sẵn ở đó đón hai người về biệt thự.
Chiếc xe êm ả chạy khoảng nửa tiếng thì đã đến nơi.
Lâm Dục Thần dắt tay Nhan Tiêu Tiêu xuống xe, đứng trước biệt thự nhấn chuông.
Nhìn căn biệt thự to lớn trước mắt, cô không khỏi trầm trồ nể phục, rốt cuộc Lâm Dục Thần là giàu có đến cỡ nào?
Chưa được một phút sau, cánh cửa được mở ra, dì Chân bàng hoàng thấy Nhan Tiêu Tiêu trước mặt, ngẩn ra vài giây sau đó lao vào người ôm lấy cô khóc lóc.
"Tiểu Yên, Tiểu Yên! Con...con về rồi!"
Nhan Tiêu Tiêu bị hù dọa một phen vô cùng khiếp sợ, Lâm Dục Thần biết vì sao dì Chân lại phản ứng như thế, nhưng đây không phải thời cơ thích hợp, anh ngăn cản bà lại giới thiệu.
"Dì Chân! Đây là Nhan Tiêu Tiêu, bạn gái của tôi!"
Dì Chân nheo mi mắt già dặn khó hiểu, Nhan Tiêu Tiêu là ai? Rõ ràng đây là Dương Khiết Yên cơ mà, ông chủ đang nói gì vậy?
Để tránh Nhan Tiêu Tiêu nghi ngờ, Lâm Dục Thần không để cô ở đây nữa dắt tay cô vào trong.
Dì Chân hốt hoảng can ngăn.
"Khoan đã!"
Nhưng đã không kịp, Lâm Dục Thần đã cùng Nhan Tiêu Tiêu vào trong, tầm mắt liền nhìn thấy hai người phụ nữ ngồi trước mắt.
Bốp!
Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm to mắt bàng hoàng nhìn chằm chằm vào Nhan Tiêu. Lâm Thái Thụy bất ngờ đến nổi đánh rơi cốc trà trên tay xuống đất.
Lâm Dục Thần thấy hai người họ thì trên mặt không vui rõ ràng, anh lớn tiếng với dì Chân.
"Chẳng phải lúc trước đã nói trừ khi tôi cho phép, không ai được bước chân vào nhà của tôi hay sao?"
Dì Chân khó xử cúi mặt không nói, nếu bọn họ dám vào nhà thì bà ta ngăn cản thế nào cho được đây?
Thấy anh tức giận, Nhan Tiêu Tiêu thầm đoán được rằng hai người trước mắt có lẽ đã làm gì quá đáng nên Lâm Dục Thần mới có thái độ này.
Nắm lấy tay anh, cô lên tiếng.
"Được rồi anh! Chắc dì ấy cũng không cố ý!"
Vuốt ve đôi bàn tay cô, anh lạnh giọng.
"Mời hai người ra ngoài!"
Lâm Tố Tâm đi đến trước mặt anh và Nhan Tiêu Tiêu, nhìn cô bằng đôi mắt căm phẫn.
Mẹ kiếp! Tại sao Dương Khiết Yên vẫn còn sống? Rõ ràng ngày đó đã rớt xuống vực mất tích rồi mà. Tại sao cô ta trở lại đây một lần nữa?
Nhanh chóng giấu đi cảm xúc phẫn nộ trong người, Lâm Tố Tâm bày ra bộ mặt thảm thương đầy nước mắt.
"Anh hai! Là em và cô sai thật rồi! Bọn em không nên vì lòng đố kị nhất thời làm hại đến người con gái anh yêu. Tình hình mấy ngày nay ở công ty của chú anh cũng biết rồi, suy sụp trầm trọng mà ông ấy lại lao vào cờ bạc, không chịu ly hôn với cô. Cô chịu không nổi ông ấy nên rời đi, bây giờ không có một cắt trong túi, không nơi để ở, xin anh cho cô và em ở đây một thời gian được không? Em hứa với anh sẽ tìm mọi cách kiếm tiền rời khỏi đây càng sớm càng tốt!"
Cau mi mắt nhìn Lâm Tố Tâm, Lâm Dục Thần vẫn băng lãnh.
"Cô làm ở công ty tôi lương tháng không phải ít, còn căn nhà lúc trước của ba mẹ đâu?"
Lâm Tố Tâm cúi mặt không biết nói làm sao. Số tiền của cô ta đều đổ vào trả nợ công ty cho Lâm Thái Thụy. Biết Lâm Dục Thần vô cùng coi trọng căn nhà tổ này, nếu biết được sự thật chắc sẽ ngay lập tức giết chết cô ta.
Lâm Thái Thụy thấy tình hình không ổn, bà ta đi đến ấp úng giải thích.
"Ừm...cô...thật ra công ty thô lỗ nặng, cô đã cầm cố nó rồi!"
"Cái gì?"
Ánh mắt Lâm Dục Thần bắt đầu lạnh buốt khiến hai người kia khiếp sợ, Lâm Thái Thụy rớt nước mặt cầu xin.
"Dục Thần! Cô làm vậy cũng vì bất đắc dĩ, hơn nữa cô cũng là cô của con, ngay lúc cô gặp khó khăn thì con đã chạy đi mất, gọi điện cũng không liên lạc được, con nói xem lúc trước cô chính là người dạy dỗ con trở nên tài giỏi thế này, con làm vậy có quá nhẫn tâm không? Bắt buộc cô phải bán nhà tổ thôi! Cô biết con dư sức chuộc lại nó mà!"
Nghe bọn họ nói, Nhan Tiêu Tiêu hiểu được hai người này là cô và em của anh, cô cảm thấy không nên đối xử với người nhà mình như vậy dù lúc trước có xảy ra chuyện gì.
Nhan Tiêu Tiêu cất lời khuyên nhủ anh.
"Dục Thần! Để hai người họ ở lại đây đi, họ là người nhà của anh mà!"
Lâm Dục Thần nhìn cô bằng ánh mắt khó xử.
"Tiêu Tiêu! Em không hiểu được lòng dạ của họ đâu!"
Lâm Thái Thụy nhìn qua Nhan Tiêu Tiêu, không còn cách nào khác hạ mình nắm lấy bàn tay cô cầu xin.
"Coi như tôi xin cô, tôi không có nhà để ở, nói với Dục Thần giúp tôi một tiếng có được không?"
Với nội tâm nhân từ của Nhan Tiêu Tiêu, cô không nở để nhìn bà ta như thế, lắc lấy tay anh cầu xin.
"Dục Thần! Xin anh đó, anh nỡ để người thân mình chịu khổ không có nhà để về trong khi anh ở một nơi to lớn như vậy sao?"
Lâm Dục Thần kéo cô ngồi xuống ghế thở dài, cái đồ ngốc này anh không biết nói làm sao cho cô biết sự nguy hiểm của hai người này.
"Tôi sẽ mua một căn nhà khác cho hai người, cứ thế đi!"
"Không được!"
Lâm Thái Thụy liền từ chối.
"Không được đâu Dục Thần! Bọn người cho vai đang truy tìm cô với lại tên chồng khốn của cô vì mâu thuẫn đang hâm he giết cô, làm vậy khác nào tự nộp mạng cho bọn họ. Ở đây thì khác, con có thuộc hạ, bọn họ sẽ không động thủ được!"
"Con sẽ giúp công ty cô vượt qua khó khăn, trả nợ cho xã hội đen! Trong thời gian cô và Tố Tấm ở đây, con cảnh báo trước, nếu làm hại đến Tiêu Tiêu thì đừng trách con không lưu tình!"
Nói rồi, anh dắt tay cô đi lên lầu bỏ mặt hai con người kia.
Lâm Dục Thần đã đi mất, Lâm Thái Thụy liền hiện ra bộ mặt khó coi.
"Mẹ kiếp! Nó không nghĩ nó được như bây giờ là tại ai hay sao chứ?"
Lâm Tố Tâm đặt tay lên vai bà ta.
"Cô à! Anh Dục Thần không phải thế đâu, là do Dương Khiết Yên mê hoặc anh ấy, là tại con ả đó cả!"
Lâm Thái Thụy gật đầu.
"Đúng vậy, không đụng vào nó? Ha! Nó nghĩ sao vậy chứ?"
"Nhưng mà dì có để ý đến lúc nảy anh ấy gọi Dương Khiết Yên là Tiêu Tiêu hay không? Sao lại như vậy?"
Lâm Thái Thụy lắc đầu cau mày.
"Dì cũng không biết!"
Lâm Tố Tâm suy nghĩ một lúc lâu sau thì cất lời.
"Không lẽ trong 5 năm này có gì đó thay đổi?"