Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài Ác Ma - An Thư Mạn

Lâm Dục Thần phải đi công tác ở Anh vài ngày, anh cũng muốn Nhan Tiêu Tiêu cùng theo nhưng cô đã từ chối vì hiện tại bản thân còn bận một dự án cần phải làm gấp.

Cô cũng đâu nở xa người mình yêu, chỉ là không muốn lúc nào cũng theo khư khư bên anh, trong khi chẳng giúp ích được gì, thà rằng cô ở lại công ty làm việc còn hơn.

Anh sợ Nhan Tiêu Tiêu ở nhà sẽ không thoải mái bởi vì cô mình nên đem cô sang nhà của Trác Vũ Ninh và Lương Mỹ Lệ ở tạm vài ngày, họ đã nghe Lâm Dục Thần nói hết mọi chuyện nên không tỏ ra bất ngờ mà vui vẻ đón tiếp Nhan Tiêu Tiêu.

Buổi tối, Nhan Tiêu Tiêu cùng hai người họ ăn cơm, hỏi vài câu về chuyện tình cảm của mình và Lâm Dục Thần.

"Nhà cũng đã ở chung, em dự định khi nào cùng Dục Thần kết hôn!"

Trước câu hỏi của Trác Vũ Ninh, Nhan Tiêu Tiêu tỏ vẻ khá ngượng ngùng.

"Ừm...chắc còn rất lâu, chúng em chưa có nhiều thời gian quen nhau, còn phải tìm cách thuyết phục ba mình nên em chưa nghĩ đến!"

Trác Vũ Ninh gật đầu, suy cho cùng, tên Nhan Nghị kia vẫn là vật cản trở lớn của Lâm Dục Thần còn chưa được loại bỏ.

Lưỡng Mỹ Lệ cất lời.

"Anh thật là, người ta con muốn trải nghiệm thời gian làm người yêu của nhau, anh Dục Thần con chưa tính đến, anh gấp gáp cái gì?

"Anh chỉ muốn có bạn cho con trai chúng ta chơi thôi. Nếu con của Dục Thần và Tiêu Tiêu là bé gái thì anh sẽ lập tức hứa hôn cho chúng!"

Lương Mỹ Lệ tỏ vẻ khinh thường lời nói của anh.

"Có duyên chúng sẽ tự đến với nhau, anh khác gì ép buộc chúng nó, thật lo xa!"

Tiếng khóc trẻ con từ ngoài vọng vào, vừa nghe hai vợ chồng đã biết là cậu quý tử của mình rồi, Lương Mỹ Lệ nói với bảo mẫu.


"Đưa thằng bé cho tôi!"

Cậu bé kháu khỉnh, mủm mỉm trên tay bảo mẫu được đưa đến cho Lương Mỹ Lệ bế, cậu bé rất thích nhõng nhẽo, cứ lâu lâu không thấy ba mẹ sẽ quấy khóc.

Trác Vũ Ninh chỉ nhẹ vào đầu con trai.

"Con đã lớn già đầu rồi còn khóc lóc cái gì, chẳng bằng một phần của ba con chút nào!"

Nhìn đứa bé vô cùng dễ thương, Nhan Tiêu Tiêu rất thích thú.

"Thằng bé bao nhiêu tháng rồi chị?"

"12 tháng rồi nhưng nó chỉ mới biết lật thôi! Em bế không?"

Cô vốn dĩ rất thích em bé nên lập tức đầu ý.

Vòng tay cẩn thận bế đứa bé vào lòng, cô nựng vào hai cái má bầu bĩnh của cậu nhóc mỉm cười.

"Dễ thương chết mất!"

Cậu bé chóp chóp mắt nhìn cô trong rất đáng yêu, làm con tim nhỏ bé của Nhan Tiêu Tiêu tan chảy.

Trác Vũ Ninh mỉm cười cất lời.

"Nếu em thích như thế thì cùng Dục Thần mau có một baby đi!"

Cô ái ngại trả lời.

"Em chưa tính đến chuyện đó đâu!"

"Dục Thần đã gần 30 tuổi rồi, em mà không tính đến chắc đến già mới có con đấy!"

Nhăn mặt đánh vào vai Trác Vũ Ninh một cái, Lương Mỹ Lệ mắng.

"Chuyện nhà người ta anh thích xen vào thế à? Để Tiêu Tiêu thoải mái ở đây!"

Lắc đầu ngáo ngán, Trác Vũ Ninh cất lời.

"Anh biết rồi, bà xã của anh nói gì cũng đúng, làm gì cũng không sai!"

Nhìn cả gia đình bọn họ thật hạnh phúc, Nhan Tiêu Tiêu cũng muốn được như họ, cô tự hứa với lòng sẽ cố gắng thuyết phục ba mình để ông ấy chấp nhận mối quan hệ của mình và Lâm Dục Thần.

______________

Thấm thoát cũng đã qua bốn ngày, tối nay Lâm Dục Thần về nước, anh có nhắn tin bảo Nhan Tiêu Tiêu đến nhà hàng Tứ Xuyên cùng ăn một buổi tối tình yêu.


Nhan Tiêu Tiêu thấy tin nhắn của anh trong lòng vô cùng phấn khởi, buổi chiều tan ca xong đã đến cửa hàng để mua một cái váy mới.

Khi ra khỏi đó, dự định về nhà chuẩn bị cho buổi hẹn hò thì vô tình gặp được một người quen, cô đứng hình mất mấy giây mới mở miệng cất lời.

"Nicolas, sao anh ở đây?"

Hắn vui vẻ cong môi với cô.

"Đến tìm em đấy!"

"Tìm tôi?"

...

Ngồi trong một quán thức uống ven đường, Nhan Tiêu Tiêu tiếp tục thắc mắc.

"Anh tìm tôi có việc gì?"

Ánh mắt Nicolas buồn bã nhìn xuống mặt bàn, hắn gõ gõ vài cái.

"Thật ra, Amy! Tôi từ lâu nhận ra bản thân có thứ tình cảm vượt xa bạn bè với cô rồi!"

To mắt nhìn hắn, cô tưởng mình nghe nhầm.

"Gì chứ?"

Nicolas đột ngột nắm lấy bàn tay của Nhan Tiêu Tiêu, giọng nói tràn đầy thâm tình.

"Amy! Anh thật sự đã yêu em rồi!"

Thu tay lại khỏi lòng bàn tay của hắn, cô gượng gạo từ chối.


"Xin lỗi, tôi đã có bạn trai!"

Nicolas không vui ra mặt cất lời.

"Người em nói là Lâm Dục Thần? Em nghĩ hắn thật sự đối tốt với em?"

Nhéo mi nhìn hắn, Nhan Tiêu Tiêu khó hiểu.

"Đương nhiên tôi biết Dục Thần thật lòng với tôi rồi, ý anh là gì? Đừng vì tôi từ chối mà nói xấu anh ấy!"

Thở dài một tiếng rồi tựa lưng lên thành ghế, Nicolas nhìn Nhan Tiêu Tiêu chằm chằm.

"Em đã tin hắn đến mù quán như vậy? Được, anh sẽ cho em biết vì sao Lâm Dục Thần muốn giữ em bên cạnh hắn ta!"

Lấy trong túi mình ra mấy tấm hình rồi đưa cho cô, ánh mắt hắn rất nghiêm túc.

Nhan Tiêu Tiêu có dự cảm không lành, nhưng cô vẫn tin Lâm Dục Thần là thật lòng với mình, anh đã có tất cả những gì mình muốn, làm sao lợi dụng từ cô điều gì được.

Lấy những tấm ảnh từ tay hắn, đưa mắt nhìn vào nó.

Cô ngỡ ngàng khi thấy một cô gái giống y hệt mình nhưng bản thân biết rằng đó không phải cô, phong cách ăn mặc của cô gái này quá trẻ con không giống như mình của hiện tại.

Tấm thứ hai, Nhan Tiêu Tiêu thấy cô gái giống mình y như đúc kia đang trong vòng tay của Lâm Dục Thần, nhìn vào là biết anh cùng cô ấy chụp hình với nhau. Và rất nhiều tấm sau nữa cũng là hình ảnh thân mật của hai người.

Mi tâm cô run rẩy, tay cầm những tấm ảnh không vững khiến chúng rơi rớt xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận