Nicolas rất hài lòng với biểu hiện này của cô, hắn cất lời.
"Amy! Đó là bạn gái trước kia của Lâm Dục Thần tên là Dương Khiết Yên! Cô ta từ nhỏ đã bị ngốc!"
Ngay lập tức, Nhan Tiêu Tiêu lớn tiếng phản bác lại hắn.
"Thì sao chứ? Người anh ấy yêu hiện tại là tôi, anh đưa tôi mấy tấm ảnh này làm gì?"
"Em vẫn không hiểu vấn đề sao? Mục đích Lâm Dục Thần quen em chỉ là thấy bề ngoài của em rất giống Dương Khiết Yên, hắn chẳng có tình cảm gì với em hết, chỉ xem em là kẻ thế thân của cô gái đó mà thôi!"
"Câm miệng! Chuyện của tôi, tôi biết như thế nào, không cần anh quan tâm!"
Nói rồi, cô một mạch chạy thẳng ra ngoài. Nicolas lo lắng nhìn theo Nhan Tiêu Tiêu.
"Xin lỗi nhưng anh không thể để mất em!"
_______________
Lâm Dục Thần ngồi trong tầng cao nhất của nhà hàng Tứ Xuyên, nhìn bàn ăn được thiết kế lãng mạn, thắp đầy nến và rãi nhiều cánh hoa hồng trên bàn, đôi mắt hiện lên ý cười.
Đưa tay lên nhìn đồng, đã điểm qua 8 giờ tối, thật kì lạ, Nhan Tiêu Tiêu sau chưa đến đây?
Chắc là cô bận sửa soạn trau chuốt bản thân quá giờ nên mới đến lâu như thế, không sao, anh chờ được!
Thời gian chầm chậm trôi qua, mấy chốc kim đồng hồ đã điểm đến 9 giờ, nến trên bàn đã tắt đi từ lúc nào không hay, mất cả tiếng đồng hồ mà chưa thấy cô đến, khuôn mặt Lâm Dục Thần đen lại vô cùng khó coi, lo lắng mở điện thoại gọi cho Nhan Tiêu Tiêu.
Thật kì lạ, chuông vừa đổ là bị ngắt đi, tiếp tục gọi mấy lần sau thì đã tắt máy. Anh bất an trong lòng gọi đến cho Trác Vũ Ninh.
"Đang ăn buổi tối lãng mạn cùng người đẹp gọi cho tôi làm gì?"
Không quan tâm lời hắn nói, Lâm Dục Thần vào thẳng vấn đề.
"Tiêu Tiêu đâu rồi, có ở nhà cậu không?"
"Cậu nói gì? Tiêu Tiêu không có ở bên cậu sao?"
Nổi lo trong lòng tăng lên gấp bội, anh gấp gáp hỏi.
"Cô ấy đi ra ngoài lúc nào?"
"Vừa mới sáng sớm cô ấy đã đi làm, đến giờ vẫn chưa về, tôi còn tưởng cô ấy đã đi gặp cậu rồi chứ?"
"Khốn kiếp!"
Lâm Dục Thần chửi một tiếng rồi cúp máy, nhanh chân đứng dậy, tìm kiếm trong điện thoại vị trí của cô, thấy Nhan Tiêu Tiêu đang ở trong khách sạn, anh nhanh chân chạy thụt mạng xuống hầm lấy xe.
Có thể cô đang bị người xấu hãm hại. Thâm tâm anh như lửa đốt, phóng xe nhanh hết mức có thể mặt kệ trời tối để đến khách sạn nhanh nhất có thể.
Két!
Tiếng xe thắng gấp chói tai, Lâm Dục Thần không nghĩ ngợi nhiều, tùy tiện bỏ xe ở bên đường chạy thẳng vào trong khách sạn.
"Nhan Tiêu Tiêu đang ở đâu?"
Nghe giọng nói lạnh lẽo của Lâm Dục Thần, cô gái tiếp tân hoảng sợ đến không hiểu anh nói gì, Lâm Dục Thần tức giận hét ầm lên.
"Tôi hỏi Nhan Tiêu Tiêu đang ở đâu?"
"À...chờ...chờ một chút!"
Tay cô tiếp tân run run lật từng trang giấy sau đó lắp bắp.
"Ở...ở phòng 307!"
Không đợi cô ta nói hết lời, Lâm Dục Thần đã chạy thụt mạng lên lầu, mấy người bên dưới nhìn theo bàn tán xôn xao.
"Anh ta thật đẹp trai nhưng nói chuyện thô lỗ quá đi!"
"Nhìn như đi bắt gian nhỉ?"
"Người đàn ông đẹp như vậy cũng bị cấm sừng à?"
...
Loay hoay tìm phòng một lúc, Lâm Dục Thần đã tìm thấy, vung chân đá mạnh cánh cửa phòng một cái, cánh cửa liền bị sức mạnh của anh phá vỡ.
To mắt nhìn cảnh tưởng bên trong, thấy được Nhan Tiêu Tiêu nhắm mắt nằm trên giường còn Nicolas đang đỡ lấy đầu cô.
Máu trong người anh sôi sùng sục, nhanh chân đi đến thật nhanh vung nắm đấm lớn vào mặt Nicolas.
Hắn bị anh đánh đầu quay về một bên nên vô cùng tức giận trừng mắt lớn tiếng.
"Lâm Dục Thần, anh điên rồi à?"
"Khốn kiếp, dám động vào người phụ nữ của tao?"
Không để hắn kịp trở tay, anh đẩy Nicolas xuống đất đấm đá liên tục. Nicolas cố tránh né nhưng không thành, bị Lâm Dục Thần đánh đến sống dở chết dở phun ra một ngụm máu lớn.
Tưởng rằng sắp bị anh đánh chết, Nicolas thoi thóp dần mất đi ý thức. Lâm Dục Thần đánh đấm một lúc mới chán nản dừng lại, đôi mắt gấp gáp nhìn đến Nhan Tiêu Tiêu, nhanh chân đi đến bế bổng cô lên hướng về cửa rời? khỏi nơi này.