Hôm nay là một ngày nắng đẹp trời chiếu rọi khắp muôn nơi, những chú chim trên cành cây hăng say hót líu lo.
Dương Khiết Yên nghe tiếng chim bên cửa sổ hót ríu rít thì sực tỉnh giấc, bàn tay bé nhỏ trắng nõn đưa lên dụi dụi mắt, cô thấy cảnh vật trong phòng đều trống không, trong không khí còn vươn vấn mùi trầm hương nhẹ nhàng, dễ chịu.
Cô nghĩ đến buổi tối hôm qua, anh đút cho cô ăn thật nhiều thật nhiều món ngon, no ơi là no.
Nhưng bây giờ thì chả thấy anh đâu cả, đột nhiên Dương Khiết Yên cảm thấy bất an trong lòng.
Đôi chân nhỏ bé bước xuống giường rồi bước từng bước rời khỏi phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên cô tự mình ra khỏi phòng, cô bước xuồng lầu ngó nghiêng ngó dọc, tuy có xuống mấy lần với anh rồi nhưng cô chẳng để ý kĩ, nhìn nơi này thật rộng, thật đẹp.
Dương Khiết Yên bước từng bước chập chững xuống cầu thang, cô từ từ thấy rõ ràng bóng dáng của người đàn ông cô muốn gặp.
Cô chỉ thấy bóng lưng anh cao lớn ngồi vắt chéo chân trên sô pha đọc báo trông vô cùng nghiêm nghị, khác với vẻ dịu dàng ấm áp khi đối diện với cô.
Đột nhiên cô thấy được một người phụ nữ ngồi đối diện anh đang nói cười vui vẻ, cô ta vô cùng xinh đẹp, diện trên người bộ Jumpsuit màu đen cùng mái tóc uốn xoăn xõa đến lưng vô cùng sang trọng, quý phái.
Người phụ nữ đang nói chuyện hăng say, vui vẻ thì nhận thấy được sự hiện diện của cô, đôi mắt sắc sảo dò xét.
Thấy cô gái trước mắt đột nhiên im lặng, Lâm Dục Thần nhìn cô ta, thấy cô ta đang nhìn phía sau mình thì ngước đầu về sau, đập vào mắt anh là bộ dạng ngái ngủ vô cùng đáng yêu của Dương Khiết Yên.
Đáy lòng anh như tan chảy, đôi môi nghiêm nghị cong lên một đường cong tuyệt đẹp rồi nhanh chóng đứng dậy đi đến kéo cả cơ thể cô vào lòng.
Người phụ nữ nhíu mày, cô ta chưa thấy bộ dạng dịu dàng này của Lâm Dục Thần bao giờ.
Anh cất giọng nhỏ nhẹ: "Bảo bối nhỏ! Em dậy liền đi tìm anh sao?"
Anh cưng chiều hôn lên cái trán trắng mịn thơm thơm của cô.
Dương Khiết Yên chui vào ngực anh dụi dụi như một con mèo đang làm nũng, cô thắc mắc nhìn người phụ nữ kia hỏi: "Thần! Đó...đó là ai vậy?"
Cô gái nghe cách xưng hô của Dương Khiết Yên trong lòng liền khó chịu, sao cô ta có thể gọi Lâm Dục Thần thân mật đến vậy? Vậy mà anh ấy cũng không có chút nào gọi là khó chịu sao?
Anh dịu dàng giải thích: "Đó là Lâm Tố Tâm! Em gái của anh!"
Cô gật gật đầu coi như đã hiểu rồi chui rút vào trong ngực anh.
"Tố Tâm! Em chờ ở đây một chút!"
Sau đó Lâm Dục Thần liền bế bổng cô lên sải chân mạnh mẽ bước lên lầu.
Khuôn mặt Lâm Tố Tâm lúc này hiện lên tia khó coi ra mặt.
Chẳng phải Dương Khiết Yên là con của kẻ thù anh sao? Vậy mà Lâm Dục Thần lại cưng chiều cô ta như vậy?
Lâm Tố Tâm thực ra là một người mồ coi cha mẹ, ở trong cô nhi viện, khi cô ta được 4 tuổi thì trong một lần tình cờ được ông bà Lâm thương tình nhận nuôi.
Lúc xảy ra sự việc thảm sát năm đó, cô ta được cô ruột của anh dẫn qua Mĩ chơi nên may mắn không bị thiệt mạng.
Từ lúc gặp anh, cô ta đã đem lòng mến mộ bởi vẻ đẹp trai, kiêu ngạo của một đứa bé trai 8 tuổi mà một người bình thường vốn chẳng có được. Từ đó dần dà, cô ta nảy sinh một thứ tình cảm còn cao xa hơn cả tình cảm anh em bình thường.
Bởi thế khi thấy anh yêu chiều Dương Khiết Yên như vậy, Lâm Tố Tâm vô cùng ghen tị cùng câm phẫn. Suốt 18 năm nay, cô ta luôn ở bên anh từ nhỏ đến lớn, khi anh gặp chuyện bi kịch động trời kia, cũng chính cô ta là người quan tâm, động viên anh nhất, vậy mà cũng chả bằng một con ngốc tuổi đời non trẻ vừa mới ở bên anh vài ngày, mà đó còn là con của kẻ thù giết cha mẹ anh.
Nghĩ đến đây cô ta càng soi máu, ánh mắt sắt bén nhìn lên trên lầu.
__________
Lâm Dục Thần bế Dương Khiết Yên lên phòng mình, sau ngày hôm qua, anh đã bảo dì Chân dọn hết đồ của cô qua đây, từ nay trở về sau, anh sẽ không để cô gái bé bỏng này đơn độc một mình nữa.
Anh đi đến bồn tắm thả cô xuống, nặn ra một chút kem đánh răng lên bàn chải của cô.
"Khiết Yên! Em đánh răng đi!"
Cô phụng phịu chu mỏ, không có ý nhận lấy cái bàn chải kia.
Anh khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
"Yên muốn anh gọi Yên là Tiểu Yên a! Ai cũng gọi Yên là Tiểu Yên hết!"
Anh cong môi nuông chiều: "Được! Tiểu Yên bảo bối, đánh răng nào!"
Dương Khiết Yên vui sướng.
"Thần! Đánh răng cho Yên đi!"
Cô gái này đúng là được voi đòi tiên mà, anh không ngờ cô lại có tật làm nũng như này nhưng vẫn yêu chiều giúp cô.
Đánh răng xong, amh soạn cho cô một chiếc váy màu trắng vô cùng đẹp mắt và quần áo nhỏ.
"Em tắm đi! Anh ra ngoài đây!"
Cô lại chu môi nũng nịu: "Yên muốn anh tắm giúp Yên!"
Cô gái này đúng thật là muốn chọn con đường chết mà. Nếu anh nhắm rằng mình có thể bình thường tắm cho cô thì đã tự mình tắm rồi, anh chỉ sợ là bản thân không kìm chế được mà ăn con thỏ này mất, làm cho cô sợ anh hơn.
"Tiểu Yên ngoan! Tắm đi! Cơ thể của em không tùy tiện để cho nam nhân nào thấy được!"
Cô chu mỏ cãi lại: "Nhưng anh là chồng Yên mà?"
Cô nàng này lại thích bướng bỉnh nữa, đúng là anh chiều cô quá riết cô hư luôn rồi.
"Tiểu Yên! Anh nói là không được, em ngoan nhanh tắm đi anh sẽ cho em ăn thật nhiều đồ ngon!"
Biết là cô gái này thích nhất là ăn, anh lại loi nó ra dụ dỗ nhưng kết quả thì không như anh nghĩ.
Cô mếu máo giãi giụa: "Yên không chịu, Yên không chịu đâu! Yên muốn anh tắm, muốn anh tắm à!"
Lâm Dục Thần đau đầu, đúng là anh trên thương trường cao lãnh, trầm tĩnh thế nào thì ở nhà cũng phải bại dưới tay cô gái bướng bĩnh này.
"Được rồi! Được rồi! Tắm cho em, chịu chưa?"